Edit: AP
—–
Chương 446: Nam nhân nữ nhân (6)
“Đệ đó, mấy năm nay chúng ta không biết đệ đã gặp được duyên kỳ ngộ gì mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nhưng mà Phong Vân à, chuyện này tốt nhất là đệ nên nghe lời ta và tỷ tỷ của đệ.”
Mạnh Khoát vừa nhìn Phong Vân vừa nói ra những lời thấm thía, “Người ta kiêng kị nhất là tài năng bị bộc lộ hết ra ngoài và hoài bích kỳ tội*. Hai thần khí của đệ đều có thể oai trấn trong tam đại lục này, như vậy là hai thứ kể trên đệ đều có đủ. Đế quân Thiên Khung là người thế nào ta không biết rõ nhưng để Thánh Linh Cung phát triển lớn mạnh như thế thì nhân vật này có lẽ cũng không phải người ghê gớm gì. Đế quân Nam Viên tuy lợi hại nhưng nếu đệ ở đây thì chẳng có một ai quen biết, ai có thể làm hậu thuẫn cho đệ? Ai có thể giúp đỡ đệ trong mọi chuyện? Ta và tỷ tỷ của đệ đều đã từng trải qua những năm tháng chiến đấu vất vả một mình, nhưng mà khi đó chúng ta còn có nhau, mà hiện tại đệ chỉ có một người. Phong Vân, không phải chúng ta nói Tinh Vực tốt mà điều quan trọng là tỷ tỷ và tỷ phu của đệ đều ở đó, chúng ta đã dốc sức làm việc trong mười mấy năm nay, hai ta tuyệt đối có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc cho đệ. Hiện giờ, chẳng phải ta khoác lác, cho dù là Đế quân cũng phải nể chúng ta ba phần. Ở Tinh Vực có ta và tỷ tỷ bảo vệ cho đệ, con đường của đệ sẽ rộng mở hơn rất nhiều. Mà chúng ta cũng hiểu khá rõ Đế quân, Đế quân của chúng ta tuyệt đối sẽ trọng dụng đệ, hơn nữa cũng sẽ cho đệ được tự do vô hạn.”
(* Hoài bích kỳ tội: Chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai họa.)
Lời nói đầy tình cảm vang lên bên tai Phong Vân, từng từ từng chữ đều là những lời thâm tình thắm thiết khiến lòng nàng ấm áp. Nếu đúng là thế thì Tinh Vực chính là nơi tốt nhất để tới, nhưng mà…
Thở dài một tiếng, Phong Vân cầm tay Phong Lôi rồi đột nhiên thay đổi đề tài, “Đại tỷ, tỷ phu, hai người đã nghe nói đến việc đệ đã thành hôn chưa?”
Lời này vừa nói ra, hai người vốn đang định tiếp tục nói ra những lời lẽ thấm thía nhất thời cảm thấy sửng sốt. Phong Lôi lập tức nhảy dựng lên, nàng ấy lớn tiếng nói, “Đúng rồi, chẳng phải đệ đã thành thân được gần một năm rồi sao?” Một lời vừa dứt, sắc mặt Phong Lôi trong nháy mắt trầm hẳn xuống. Nàng ấy căm tức nói với Phong Vân, “Đệ đã thành thân rồi mà sao còn muốn tranh đoạt Đế nữ Thiên Khung? Phong Vân, ta nhớ rõ ta đã dạy đệ không được đứng núi này trông núi nọ cơ mà. Đệ đã cưới thê tử thì nên toàn tâm toàn ý, nếu không thích thì đệ không được kết hôn, thế mà đệ…”
“Tỷ, tỷ đừng giận! Đệ không đứng núi này trông núi nọ.” Phong Vân thấy Phong Lôi giận dữ thì vội vàng nhảy lên túm lấy tay nàng ấy, “Để đệ đưa tỷ đi gặp người đó.”
———-
Phong Lôi nghe Phong Vân nói thế thì vẻ mặt đang tức giận chợt lóe lên sự kinh ngạc. Nàng ấy quay đầu nhìn Mạnh Khoát, đây là ý gì? Đệ muội của nàng ấy cũng đi theo Phong Vân tới đây để tranh đoạt Đế nữ?
“Đi!” Phong Lôi lập tức quyết định thật nhanh. Nếu nữ tử đó dung túng cho trượng phu của mình chiêu nạp một nữ tử khác có địa vị cao sang thì nữ tử như vậy không xứng đáng làm em dâu của nàng, hôm nay nàng sẽ làm chủ bắt Phong Vân phải bỏ cô ta đi.
Phong Vân biết Phong Lôi là người nhanh nhẹn dứt khoát nên chỉ lắc đầu cười cười với vẻ bất đắc dĩ. Nàng liền đứng dậy và mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát lắc mình hướng về phía tẩm cung của Mộc Hoàng. Có một số việc nàng không muốn lừa dối người thân. Đã là người thân thì hẳn là phải giúp đỡ nhau, thông cảm cho nhau, nương tựa vào nhau, không phải để lừa gạt lẫn nhau.
Giữa bóng đêm mênh mông, những ngôi sao trên trời càng tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.
“Phong Vân, đây là tẩm cung của Đế quân Nam Viên đó.” Đứng bên ngoài tẩm cung của Mộc Hoàng, Mạnh Khoát khẽ chau mày nhắc nhở Phong Vân. Người này có biết đường đi không vậy, sao đệ ấy lại đưa bọn họ tới chỗ này.
“Đúng thế.” Phong Vân hít sâu một hơi rồi tiến lên từng bước và đẩy cửa tẩm cung của Mộc Hoàng.
Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng sớm đã nhận biết được Phong Vân sẽ dẫn người tới đây. Lúc này, hắn đang ngồi trên long sàng và ngẩng đầu nhìn Phong Vân mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát tiến vào.
Mộc Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn, hắn mơ hồ cảm nhận được Phong Vân muốn làm cái gì.
Mạnh Khoát và Phong Lôi bị Phong Vân kéo vào, khi nhìn thấy Mộc Hoàng đang ngồi bên mép giường nhìn bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.
“Đế quân Nam Viên!” Giữa bầu không khí gượng gạo, Phong Lôi và Mạnh Khoát cùng hướng về phía Mộc Hoàng thi lễ.
Mộc Hoàng chậm rãi nâng tay lên rồi nói, “Các ngươi là người thân của nàng, không cần đa lễ.”
Nghe Mộc Hoàng nói thế, cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát liền đưa mắt nhìn nhau, lời nói này sao lại có vẻ thân thiết như vậy?
Quay người đóng cửa tẩm cung, Phong Vân đi tới phía trước túm lấy Mộc Hoàng rồi kéo tới trước mặt Phong Lôi và Mạnh Khoát. Nàng nhìn về phía hai người đang kinh ngạc vì động tác của nàng và nói, “Tỷ, chẳng phải tỷ muốn gặp thê tử của đệ hay sao, tỷ xem đi, ngay tại đây!”
Vừa nói dứt lời, Phong Vân liền đẩy Mộc Hoàng về phía Phong Lôi.
Nghe xong lời này, vẻ mặt Phong Lôi nhất thời biến sắc, nàng ấy như vừa nghe được một chuyện ngàn lẻ một đêm*.
(*Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈:: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác và không có thực.)
Mà Mạnh Khoát đứng bên cạnh nàng ấy cũng như đã biến thành một con tắc kè hoa, vẻ mặt của hắn lúc này liên tục thay đổi khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng biết.
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đen mặt lại. Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Phong Vân một cái.
———-
Hắn vươn tay kéo Phong Vân lại rồi giữ chặt lấy nàng nhưng không hề mở miệng phản bác.
“Hả?” Một hồi lâu Phong Lôi mới lấy lại được tinh thần, từ khóe miệng nàng ấy nghẹn thốt ra một chữ.
Phong Vân thấy Phong Lôi bị kích động không ít thì nhún vai nói, “Đại tỷ, lúc trước ta không rõ vì sao cuối cùng cưới phải Mộc Mộc. Chúng đệ đã bái lạy trời đất và trở thành phu thê, mặc dù có điểm rối rắm nhưng tất cả mọi người đều biết vợ của đệ là Mộc Mộc.”
Phong Vân vừa dứt lời thì trên mặt Mạnh Khoát giật giật mấy cái. Hắn máy móc quay đầu nhìn Phong Lôi, Phong Lôi cũng quay đầu nhìn hắn. Mộc Mộc, người trong tộc đều biết vợ của Phong Vân tên là Mộc Mộc, bọn họ cũng đã nói cho hai người biết. Nhưng mà… nhưng mà… không ai nói cho bọn họ biết Mộc Mộc lại chính là Mộc Hoàng, Đế quân của Nam Viên…
Phong Lôi và Mạnh Khoát đều cảm thấy việc này có điểm gì đó rất kỳ lạ.
Hít sâu một hơi, Phong Lôi tốt xấu gì cũng là người từng trải, giữa cơn chấn động, nàng ấy cứng rắn nhìn Phong Vân và Mộc Hoàng rồi nói, “Việc này không tính, hắn là nam nhân.”
Hai nam nhân thì thành thân cái gì, chuyện này thực hoang đường.
“Nhưng Vân Vân là nữ nhân mà.” Phong Lôi vừa nói được một lời thì Tiểu Thực đã từ sau gáy Phong Vân vươn cái đầu bông hoa ra rồi vừa lắc lư vừa nói.
“Cái gì?” Tiểu Thực vừa buông ra một câu từ trên trời rơi xuống khiến Phong Lôi và Mạnh Khoát cảm giác như có sét đánh ngang tai, cả hai đều chấn động đến choáng váng.
Phong Vân là nữ nhân?
Sao có thể thế được?
Từ lúc Phong Vân được sinh ra nó đã là nam nhân rồi, sao có thể là nữ nhân? Cả bộ tộc Hách Liên, cả Á Sắt, rồi hiện tại cả Thiên Khung, Nam Viên đều biết Phong Vân là nam nhân, việc này… việc này…
Cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát đều như thể vừa bị sét đánh khiến trí óc không thể hoạt động được nữa.
Phong Vân thấy hai người có biểu hiện khiếp sợ thì chỉ than nhẹ một tiếng mà không nói gì. Nàng chậm rãi vươn tay xé bỏ lớp ngụy trang trước mặt và để lộ ra cơ thể nữ tử của mình.
“Đệ… Đệ…” Phong Lôi thấy Phong Vân đột nhiên thay hình đổi dạng thì chấn động dữ dội, nàng ấy không cầm cự được nữa mà lập tức ngã gục ra đằng sau. Bọn họ đã nuôi một tiểu thế tử đến mười sáu tuổi, các nàng vẫn nghĩ đó là đệ đệ, các nàng vẫn rất mực yêu thương vị đệ đệ này, vậy mà…
Hiện tại nó lại cho nàng biết nó là muội muội, muội muội…
Chuyện này kích động quá…
Mạnh Khoát đứng một bên cũng sợ ngây người mà không hề nhúc nhích.
“Đại tỷ, tỉnh lại, tỉnh lại đi… Tỷ phu…”
Tẩm cung của Mộc Hoàng trong nháy mắt đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
———-
Chương 449: Một đống phiền toái (1)
Vạn vật chìm trong bóng đêm, gió thu lạnh đến thấu xương.
Phong Vân luống cuống tay chân.
“Tránh ra, tránh ra! Ta đến đây!” Tiểu Thực hút một ngụm nước làm cho đóa hoa căng phồng lên rồi lắc lư thân người và dùng lá kéo Phong Vân ra, đầu hoa khổng lồ của nó cúi xuống người Phong Lôi vừa ngã rồi hô lên một tiếng.
Trong nháy mắt, cả người Phong Lôi bị dội cho ướt đẫm, nàng ấy giật mình nhảy dựng lên.
“Xem đi, vẫn chỉ có ta mới có cách xử lý!” Tiểu Thực đắc ý nói.
Phong Vân thấy Phong Lôi trợn mắt trừng trừng nhìn nàng thì bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Mộc Hoàng một cái.
Mộc Hoàng thấy thế liền đưa tay kéo Phong Vân lại nhưng vẫn tiếp tục không lên tiếng.
Tẩm cung trong nháy mắt trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Trầm mặc hồi lâu Phong Lôi mới máy móc quay đầu nhìn Mạnh Khoát đang đứng bên cạnh, “Ta không hoa mắt đấy chứ?”
Lúc này Mạnh Khoát đã hơi hơi hồi phục lại tinh thần, trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng phức tạp. Hắn liếc mắt nhìn Phong Vân một cái rồi quay đầu nói với Phong Lôi, “Không có, đúng là muội muội.”
Phong Lôi nghe Mạnh Khoát nói thế liền mạnh mẽ đưa tay bấm mạnh vào chính lòng bàn tay mình. Sau khi tỉnh táo lại một chút, nàng ấy nhìn Phong Vân và nói, “Mẫu thân và những người khác đều biết phải không?”
“Nương biết, những người khác đều không biết.” Phong Vân vô tội nhìn Phong Lôi.
Phong Lôi nghe vậy thì hít sâu một hơi, khóe miệng nàng ấy khẽ giật giật, “Chuyện này lớn đây, dám lừa chúng ta mười mấy năm trời!” Dứt lời, nàng ấy lại dùng vẻ mặt thâm thúy đánh giá Phong Vân thêm vài lần.
“Vậy quan hệ hiện tại của hai người…” Mạnh Khoát mở miệng hỏi, hắn nhìn Mộc Hoàng rồi lại nhìn sang Phong Vân. Tốt xấu gì hắn cũng đã chinh chiến nhiều năm ở Tinh Vực, thần kinh đã được tôi luyện trở nên vô cùng mạnh mẽ, tuy việc này vô cùng đáng sợ nhưng hắn cũng rất nhanh chóng hoàn hồn.
“Đệ thích hắn.” Phong Vân cầm lấy bàn tay Mộc Hoàng đang đặt bên eo nàng, lời nói mặc dù không lớn nhưng lại rất có khí phách.
Mộc Hoàng nghe nàng nói thế liền cúi đầu hôn lên khóe môi Phong Vân, thần sắc vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy hai người thân thân thiết thiết đứng chung một chỗ, Mạnh Khoát và Phong Lôi đưa mắt nhìn nhau. Lúc này cả hai đã hồi phục lại tinh thần sau khi nghe được tin tức bất ngờ, nhìn thấy cảnh này, trong tai lại nghe được lời vừa rồi của Phong Vân, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ nghiêm nghị.
“Chuyện này thực phiền toái.” Mạnh Khoát nhíu nhíu mày.
“Vì sao? Chẳng phải Vân Vân chính là nữ nhân sao, việc này có gì mà phiền toái?” Tiểu Thực ở một bên vừa vung vẩy cành lá vừa nói chen vào.
———-
Chương 450: Một đống phiền toái (2)
Phong Lôi quay đầu nhìn Tiểu Thực to lớn, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm nghị, “Ngươi thì biết cái gì!” Dứt lời, nàng ấy quay đầu nhìn Phong Vân rồi nói, “Muội có thấy vậy không?”
Phong Vân đang tựa vào trong lòng Mộc Hoàng, thấy Phong Lôi hỏi vậy, nàng không khỏi cười khổ, “Muội cũng không ngờ tới chuyện này.” Ngày đó nàng đã cố tình đưa ra hay thứ kia ra để thể hiện sức mạnh của mình. Cho dù Thiên Khung có biết nàng là ai thì cũng không có cách nào gây khó dễ cho nàng, nếu bọn họ tới đây để kết thông gia với Nam Viên thì Đế quân Thiên Khung chắc sẽ không dám đắc tội với Mộc Hoàng. Cho nên có chuyện gì nàng cũng không sợ. Còn về Đế hoàng quốc Tinh Vực thì cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới. Cũng bởi vì Tinh Vực quả thực chẳng có liên quan gì đến nàng. Không ngờ rằng đại tỷ của nàng lại cư trú ở Tinh Vực, đại tỷ phu còn có quyền cao chức trọng ở đó, mà mọi người trong tộc của nàng cũng đều đang ở Tinh Vực.
Lần này muốn nói Tinh Vực không có quan hệ gì với nàng thì e là không thể được. Quan hệ giữa nàng và Tinh Vực không chỉ là rất lớn mà còn rất thâm sâu. Thiên Khung là tổ quốc của nàng, là nơi sinh ra và lớn lên của nàng. Tinh Vực lại là nơi người thân của nàng đang sinh sống.
Còn Nam Viên lại là quốc thổ của Mộc Hoàng, việc này…
Lần đầu tiên Phong Vân cảm thấy hai vũ khí trong tay nàng quả thực đã biến thành hai củ khoai lang nóng bỏng tay. Đưa cho ai cũng là vấn đề, mà không để cho ai cũng là vấn đề.
Những người có mặt ở tẩm cung lúc này đều là những người thông minh. Mộc Hoàng nghe Phong Vân trả lời thế thì cúi đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Bảo nàng đến quấy rối, giờ lại tự gây khó khăn cho mình rồi đó.”
Phong Vân ngẩng đầu trừng mắt đáp trả Mộc Hoàng, không biết là vì ai mà nàng mới phải đến quấy rối đây!
“Các người đã có tình cảm với nhau mà sao lại gây ra chuyện lộn xộn ngày hôm nay?” Phong Lôi thấy biểu hiện của hai người thì nhất thời đen mặt lại.
Phong Vân bị hỏi thế liền nhìn về phía Phong Lôi và mỉm cười lấy lòng, “Ai bảo hắn mở cái gì mà đại hội kén rể, hắn dám để người ta kén rể thì muội sao có thể để hắn làm loạn thế được.”
Một lời vừa hạ, Mộc Hoàng lập tức giận cũng không được mà cười cũng chẳng xong, hắn bèn giơ tay phát vào mông Phong Vân một cái.
“Các người thật là…” Mạnh Khoát không còn lời gì để nói.
“Vậy hiện giờ phải làm thế nào?” Phong Lôi cũng không biết nói sao, nàng chỉ đành đưa tay xoa xoa trán rồi trừng mắt nhìn Phong Vân và Mộc Hoàng.
Phong Vân hiểu được ý tứ của Phong Lôi, nàng nhíu mày lại. Mộc Hoàng cũng đồng thời nhíu mày.
Ban đầu hắn đã có biện pháp ứng phó với hai đại lục Thiên Khung và Tinh Vực, bàn về thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn, nếu Nam Viên nhận hàng thứ hai thì không ai dám nhận vị trí thứ nhất.
———-
Chương 451: Một đống phiền phức (3)
Nhưng hiện giờ chuyện này lại dính dáng tới Phong Lôi và gia tộc Hách Liên, việc này không dễ giải quyết. Nếu làm không tốt thì sẽ liên lụy tới Phong Lôi và Mạnh Khoát. Bọn họ đã dốc sức đạt được đến địa vị như hiện tại ở Tinh Vực cũng không phải chuyện dễ dàng gì, không phải một câu bảo bọn họ đến Nam Viên và cấp cho quan to lộc hậu là có thể thay thế được.
Nhìn thấy hai người nhíu mày trầm mặc không lên tiếng, Mạnh Khoát trầm ngâm trong nháy mắt rồi nhỏ giọng nói, “Đế quân của chúng ta là người thế nào hai ta hiểu rất rõ. Lần này Đế quân của chúng ta tới đây là vì Đế quân Thiên Khung đến đây nên mới tới. Mục đích là gì chắc Đế quân Nam Viên ngài hiểu rõ, chính là vì đế quân của tam đại lục không bao giờ gặp mặt nhưng Thiên Khung lại phá vỡ quy củ này mà đến đây. Tinh Vực ta tuyệt đối không thể đứng nhìn hai đại lục Thiên Khung và Nam Viên hợp tác với nhau và bỏ Tinh Vực sang một bên nên mới đến. Nhưng mà hiện giờ lại xuất hiện một thần khí như thế, một thần khí và một người có thể khiến vận mệnh của tam đại lục có biến động lớn. Việc này cũng nguy hại không kém chuyện Thiên Khung và Nam Viên kết thành đồng minh. Phong Vân, chỉ cần một bước tính toán sai lầm là sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên ngay.”
Nói đến đây, Mạnh Khoát dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu hiện tại đệ đệ… À, tam muội với Đế quân có quan hệ như thế, nếu muội đến Tinh Vực của chúng ta thì tuyệt đối sẽ trở thành khách quý của Đế quân ta.” Nói xong lời này, ngữ khí của Mạnh Khoát đột nhiên thay đổi hẳn, “Nhưng nếu tam muội lưu tại Nam Viên, hậu quả của việc không chiếm được một nhân tài xuất chúng là thế nào ta nghĩ ta không cần nhiều lời.”
Không chiếm được thì sẽ hủy diệt, việc này không cần nhiều lời. Nhân từ ư? Lòng nhân từ chỉ dành cho người nhà, còn đối với một nhân tài có sức mạnh cường đại mà lại không thể có được, hơn nữa, người này còn có ảnh hưởng rất lớn tới người Tinh Vực, hủy diệt chính là cách thức duy nhất.
Mạnh Khoát vừa dứt lời, tẩm cung vốn tĩnh lặng lại càng thêm im ắng. Mộc Hoàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mạnh Khoát. Việc này hắn đã sớm biết rõ, có điều hôm nay Mạnh Khoát lại có thể nói ra điều này trước mặt Phong Vân và hắn như thế, nếu có lúc nào đó Mạnh Khoát cần gì đến hắn, hắn và cả Nam Viên đều sẽ không thể từ chối. Người này quả thực mới đúng là một tỷ phu thật tâm lo lắng cho Phong Vân.
“Đế quân Thiên Khung có biết không?” Giữa không khí tĩnh lặng, Phong Lôi trầm giọng mở miệng.
“Biết.” Phong Vân buông tay gật đầu.
———-
Chương 452: Một đống phiền toái (4)
Phong Lôi vừa nghe thấy thế liền gõ lên đầu Phong Vân một cái rồi cả giận nói, “Rốt cuộc muội đã gây nên chuyện lung tung lộn xộn gì thế hả?”
Mấy vị đế quân đều đã biết, việc này chẳng phải là Phong Vân đã tự chuốc họa vào thân hay sao.
Phong Vân không dám né tránh, đành phải cười hì hì để mặc cho tỷ tỷ xuống tay. Nhưng Mộc Hoàng đứng bên cạnh lại khẽ di động bàn tay đang ôm Phong Vân làm cho nàng đứng nép phía sau hắn. Tuy Phong Lôi là tỷ tỷ của nàng nhưng nữ nhân của hắn chỉ có thể để hắn giáo huấn mà thôi.
“Ngài cứ việc che chở cho nó đi, xem xem nó đã gây ra chuyện gì, tình hình lúc này phải xử lý thế nào đây?” Phong Lôi thấy Mộc Hoàng che chở cho Phong Vân thì quay sang mắng Mộc Hoàng. Hắn là nam nhân của muội muội nàng, nàng có quyền giáo huấn hắn.
Mộc Hoàng nghe Phong Lôi nói thế thì trầm mặt xuống nhưng cũng không tức giận, đó là tỷ tỷ của Phong Vân, hắn nhịn.
“Ta sẽ giải quyết việc này.” Mộc Hoàng trầm giọng nói với Phong Lôi. Phong Vân gặp chuyện, hắn đương nhiên phải giải quyết hậu quả thật tốt.
“Ngài ư? Ngài mà ra mặt thì tam đại lục này không loạn lên mới lạ.” Phong Lôi tức giận trừng mắt liếc Mộc Hoàng một cái. Với tình hình này Mộc Hoàng nhất thiết không nên ra mặt, nếu xử lý không tốt một chút thôi thì mối quan hệ vốn không thể nói là hòa thuận nhưng cũng tạm coi là hài hòa giữa tam đại lục cũng sẽ náo loạn đến tận trời.
“Muội lại đây cho ta!” Sau khi hét lên một câu với Mộc Hoàng, Phong Lôi liền trừng mắt quát Phong Vân đang được Mộc Hoàng che chắn đằng sau lưng.
Phong Vân vội vàng từ phía sau Mộc Hoàng bước ra rồi vừa cười làm lành vừa nói, “Ban đầu muội đã tính kỹ mọi việc rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra rối loạn đâu. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, muội không ngờ Tinh Vực lại thành trở ngại lớn nhất.”
“Muội còn dám nói thế hả?” Phong Lôi hung hăng trừng mắt lườm Phong Vân một cái. “Mặc chiến giáp của muội vào, hôm nay ta muốn biết rốt cuộc muội có bản lĩnh thế nào!” Vừa dứt lời, Phong Lôi rung vai một cái, một bộ chiến giáp màu tím đã xuất hiện trên người.
Phong Vân sửng sốt, gì cơ? Phải đánh nhau cùng tỷ tỷ ư? Lúc này bọn họ đánh nhau để làm gì, việc này…
“Phong Vân, mặc vào đi! Để chúng ta xem sức mạnh của muội thế nào thì chúng ta mới nghĩ được đối sách ứng phó phù hợp, dù sao thì thực lực của muội như thế nào cũng là một vấn đề rất quan trọng.” Mạnh Khoát ở một bên liền trầm giọng nói.
Sự việc hôm nay cho thấy Thiên Khung và Tinh Vực không thể có được Phong Vân trong tay, Mộc Hoàng chắc chắn sẽ giữ nàng bên mình.
———-
Chương 453: Một đống phiền toái (5)
Như vậy, tiếp theo Phong Vân nhất định sẽ phải đối mặt với Thiên Khung và Tinh Vực, đối mặt với ý đồ diệt trừ nàng của hai đại lục. Biết được sức mạnh của Phong Vân đến đâu thì trong lòng bọn họ cũng sẽ có cơ sở để tính toán mọi việc, nếu phía Tinh Vực có hành động thì hai người bọn họ sẽ ở bên trong giúp nàng một phen. Tinh Vực mặc dù có ơn tri ngộ nhưng Phong Vân lại là cốt nhục tình thân.
Phong Vân nghe Mạnh Khoát nói thế thì lập tức cắn môi. Đại tỷ và tỷ phu của nàng nói mấy câu liền cho thấy bọn họ đứng về phía nàng, bọn họ đã đặt an nguy và hoàn cảnh của mình sang một bên, mối thâm tình như vậy…
“Nhanh lên, đừng dông dài nhiều lời với ta!” Phong Lôi không thích nhìn Phong Vân cứ do dự như thế.
“Đại tỷ…”
“Nàng không có chiến giáp.” Phong Vân cắn môi mãi mới hô lên được một tiếng thì Mộc Hoàng đứng cạnh nàng đã chen thẳng vào một câu.
“Cái gì?” Phong Lôi nghe Mộc Hoàng nói thế thì lông mày cơ hồ muốn xếch ngược lên trời.
“Chỉ dựa vào cấp bậc linh hoàng cấp bốn cấp năm mà muội cũng dám giở trò lừu bịp thiên hạ ư?” Mạnh Khoát cũng giật mình không ít. Bọn họ còn tưởng rằng Phong Vân muốn che giấu sức mạnh, không ngờ chiến giáp nàng cũng không có. Phải biết rằng người có cấp bậc linh hoàng cao hơn cấp năm thì sẽ có chiến giáp của riêng mình. Đưa mắt nhìn nhau, cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát dường như đều xúc động đến nỗi muốn liên thủ đánh cho Phong Vân một trận.
“Việc này… Việc này…” Phong Vân lúng túng sờ sờ mũi, năng lực thực tại của nàng quả thực mới chỉ đến đó, nàng…
“Câm miệng!” Phong Lôi hét lên giận dữ.
“Đừng quát nàng, nữ nhân của ta chỉ ta mới được phép quát!” Mộc Hoàng trầm giọng chống lại Phong Lôi, “Ta sẽ bảo vệ cho nữ nhân của ta!” Công lực không cao thì sao, ở đây đã có hắn.
Phong Lôi nghe Mộc Hoàng nói thế liền liếc mắt nhìn hắn một cái, “Huynh đệ của ta, tỷ tỷ ta phải bảo vệ nó!”
Nhìn thấy hai người đối chọi lại nhau, Phong Vân vội vàng xen vào, “Không cần, muội có thể tự bảo vệ mình, muội cũng có cách giải…”
“Đứng một bên đi!” Mộc Hoàng nhẹ nhàng thốt ra một câu rồi cả bọn trừng mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân nhất thời không nói được gì nữa, nàng đành quay đầu nhìn về phía Mạnh Khoát đang đứng suy tư một bên. Quên đi quên đi! Chờ bọn họ hết giận thì nàng nói tiếp vậy. Lúc này có nói bọn họ cũng chẳng nghe nàng.
“Chuyện này ta…”
“Đế quân, thần có chuyện cần bẩm báo!” Bên trong tẩm cung đang tranh luận kịch liệt thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của Ma Ha Cách.
———-
Chương 454: Một đống phiền toái (6)
Tẩm cung nhất thời yên tĩnh trở lại. Mộc Hoàng nhíu mày trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì?” Đã muộn thế này ông ta còn có chuyện gì cần bẩm báo?
Ma Ha Cách tự tiện đẩy cửa tẩm cung đi vào, trong tay cầm một thiếp mời bằng tinh thạch được khảm ngũ sắc. Ông ta đưa mắt nhìn mấy người đang có mặt trong phòng nhưng dường như không hề kinh ngạc khi thấy Phong Lôi và Mạnh Khoát có mặt tại đây. Cuối cùng Ma Ha Cách hướng về phía Mộc Hoàng và nói, “Chiều nay lúc Đế quân không có mặt, Đế nữ Thiên Khung đề nghị cung Phỉ Thúy đã trùng tu xong rồi, ngày mai có thể tổ chức vòng thi thứ ba. Dù Đế quân không có mặt nhưng thần thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn nên đã gật đầu đồng ý rồi ạ.”
Lời nói vừa dứt, không đợi Mộc Hoàng giận tái mặt, Ma Ha Cách quay đầu nhìn sang Phong Vân, ông ta vừa tươi cười vừa đưa thiệp mời trong tay cho nàng, “Đây là thiệp mời Đế nữ Thiên Khung muốn đưa cho ngài, mời Di tộc thượng cổ ngày mai nhất định phải tới.”
Phong Vân theo bản năng đưa tay ra nhận chiếc thiệp mời kia.
“Ngươi còn dám nhận?” Tay vừa mới đưa ra thì Mộc Hoàng và Phong Lôi đều đồng thời quát lên chói tai.
Phong Vân sợ hãi vội vàng giơ tay lên xin hàng, “Không nhận, không nhận!”
“Nàng còn dám tham gia vòng thi thứ ba thì ta sẽ chặt đứt tay nàng!” Mộc Hoàng dường như đã nổi trận lôi đình. Tình thế hiện tại đã trở nên phiền toái, hắn không trách nàng và sẽ vì nàng mà thu xếp. Nhưng nàng lại dám tham gia vòng thi thứ ba, liệu hắn có dễ dàng tha thứ cho việc nàng cưới một nữ nhân về nhà hay không?
Phong Vân thấy Mộc Hoàng nổi giận thì vội vàng mỉm cười nịnh nọt, “Không, ta không nói muốn tham gia, vừa rồi chỉ là thuận tay, thuận tay thôi.” Lúc này nàng không nên chọc giận Mộc Hoàng thêm nữa.
“Giận cái gì mà giận, hiện tại các người có thể thực tế một chút được không?” Giữa lúc Phong Vân còn đang tươi cười nịnh nọt thì trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói không mặn không nhạt của Á Phi. Ngay sau đó, không gian chợt lóe sáng một cái, Á Phi lạnh lùng xuất hiện bên cạnh Phong Vân. Hắn cầm lấy tay nàng rồi lãnh đạm nói, “Một người là nam nhân nhà cô, nên vì cô mà xuất đầu lộ diện, một người là tỷ tỷ của cô, cũng phải tranh nhau bảo vệ cho cô. Cô còn đứng trong này làm gì? Để bọn họ có cơ hội cho ta nhìn xem bọn họ có tài cán gì.” Lời nói lãnh đạm của Á Phi vẫn luôn sắc bén như thế.
Phong Vân không lên tiếng, ở đây đã có hai người ghê gớm, giờ lại xuất hiện thêm một người nói chuyện còn ghê gớm hơn.
Sau khi ném ra một câu, Á Phi lại kéo tay Phong Vân hướng về phía Mộc Hoàng và nói.
———-
Chương 455: Một đống phiền toái (7)
“Ngươi mở bảo khố ra để tìm mấy thứ đi!”
“Để làm gì?” Mộc Hoàng híp mắt nhìn Á Phi kéo tay Phong Vân.
“Chiến giáp bình thường phải có tác dụng gì? Ta muốn tạo ra một cái tốt nhất.” Á Phi liếc mắt nhìn Phong Lôi.
Lời vừa rồi làm bừng tỉnh mọi người, bọn họ còn chưa nghĩ đến việc tạo ra một chiến giáp cho Phong Vân.
Mộc Hoàng thấy Á Phi có ý đó liền vung tay lên vô cùng hào sảng, “Tự đi chọn đi! Còn nữa, nhớ kỹ cho ta, nếu ngày mai nàng dám tới thì tự mình lo liệu cho bản thân đi!”
Phong Vân không cần có mặt ở đây lúc này, hắn sẽ thu xếp mọi chuyện thật tốt. Có bọn Á Phi bảo vệ cho nàng hắn cũng yên tâm hơn.
Á Phi nghe Mộc Hoàng nói thế liền túm lấy Phong Vân và sử dụng thuật di chuyển tức thời lập tức có mặt tại bảo khố của Nam Viên.
“Ơ, ta chưa nói…” Phong Vân còn đang vùng vẫy giữa không trung thì đã bị Á Phi mang đi rất xa.
Nhìn thấy Phong Vân và mỹ nam tuyệt sắc đột nhiên biến mất, Phong Lôi không khỏi nhíu mày. Nàng ấy thực thà không khách sáo ngồi xuống rồi nhìn Mộc Hoàng, “Giờ chúng ta cần thương lượng xem việc này nên xử lý thế nào.”
Mộc Hoàng cũng không đuổi Phong Lôi đi, hắn lạnh lùng ngồi xuống.
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, không gian trở nên trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lẽo. Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng, Phong Lôi, Mạnh Khoát bắt đầu bàn bạc việc làm thế nào để giải quyết hậu quả.
Mà Á Phi túm theo Phong Vân vơ vét hết sạch tinh thạch tốt nhất có trong bảo khố của Mộc Hoàng rồi mang theo một đám tinh linh hướng tới Ải nhân tộc.
Mặt trăng nhô cao, bóng đêm càng sâu.
Đám người lại xuất hiện tại tiểu trấn trong trẻo nhưng vắng vẻ kia.
“Này, có lầm không? Đêm hôm khuya khoắt lại tới bảo chúng ta làm chiến giáp cho ngươi, cho dù đám tiểu tinh linh các ngươi có đẹp đẽ tới đâu thì ta cũng không làm.” Tên lùn béo mập mà Phong Vân đã gặp hai ngày trước trừng đôi mắt buồn ngủ với đám tinh linh vừa xuất hiện từ hư không rồi trở mình một cái và tiếp tục ngủ.
Á Phi thấy vậy cũng không nói gì, hắn bắt đầu bày đám tinh thạch hảo hạng của Mộc Hoàng ra bên ngoài.
Một cái, tên kia tiếp tục ngủ mà không hề nhúc nhích.
Mười cái, tên kia tiếp tục ngủ, không hề nhúc nhích, hắn còn bắt đầu ngáy.
Một trăm cái, tên kia vẫn không nhúc nhích, nhưng tiếng ngáy đã không còn, cơ thể mập mạp bắt đầu rung động.
Năm trăm cái, cơ thể rung rung như đang run rẩy.
Một ngàn cái…
Vù, gã người lùn nhỏ bé mập mạp lập tức nhảy dựng lên rồi bổ nhào vào đám một ngàn miếng tinh thạch hảo hạng, hắn kêu lên một tiếng hưng phấn rồi ôm chúng vào lòng.
———-
Chương 456: Một đống phiền toái (8)
“Oa oa, tinh thạch chói mắt quá, rực rỡ quá!” Một người đá văng cửa phòng đánh “Bang” một tiếng rồi từ bên ngoài xông vào, người lùn này có mái tóc đỏ rực.
“Tinh khiết quá!” Vài bóng người từ xa liền nhào tới.
“Oa, nhiều quá, nhiều quá…”
Những âm thanh hưng phấn vang lên liên tiếp, vô số người lùn từ bốn phương tám hướng đã tụ tập cả lại đây, bọn họ đều nhào vào bên trong đống tinh thạnh hảo hạng.
Phong Vân ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng tạm thời đem chuyện Mộc Hoàng và Phong Lôi bỏ sang một bên, chỉ chăm chú nhìn sự việc đang diễn ra.
“Ha ha…” Hỏa Phượng cười ha hả, “Chỉ biết tộc người lùn rất thích tinh thạch, quả nhiên!”
“Tộc người lùn giỏi nhất trong việc chế tạo binh khí, họ là chủng tộc khéo tay nhất thiên hạ.” Á Phi đứng bên ngoài tiếp tục chậm rãi lấy ra một đống tinh thạch hảo hạng từ trong kho chứa không gian của hắn.
“Mộc Hoàng đáng thương!” Hoàng Kim sư tử thấy vậy liền lắc lắc đầu, đoán chừng bảo khố của Mộc Hoàng đã bị Á Phi này vét sạch sành sanh rồi.
Còn đám người lùn xung quanh thì đã kích động đến đỏ cả mắt.
“Các người tạo cho cô ta một chiến giáp tốt nhất trên thế giới này, đám tinh thạch thừa ra coi như là thù lao.” Á Phi nói nhẹ nhàng một tiếng.
“Đàm phán xong!” Đám người lùn đang bổ nhào trong đống tinh thạch đồng loạt rống to.
“Khoan đã!” Vị trưởng trấn của Ải nhân tộc bỗng ngẩng cái đầu bị vùi trong đống tinh thạch lên hết nhìn Á Phi lại nhìn sang Phong Vân.
“Tốt nhất? Tinh thạch của ngươi không làm được chiến giáp tốt nhất. Nếu muốn tạo ra cái tốt nhất thì phải lấy được Hải chi thần thạch mang tới đây, chúng ta sẽ làm ra một tấm chiến giáp tuyệt thế vô song cho ngươi.”
“Hải chi thần thạch?” Á Phi chay mày hỏi lại.
“Đúng, Hải chi thần thạch của Mỹ nhân ngư tộc.” Trưởng trấn người lùn gật mạnh một cái.
Mỹ nhân ngư tộc? Phong Vân nhíu mày. Lại một di tộc thượng cổ chân chính, việc này…
“Ngươi đừng có đem ân oán của Ải nhân tộc với Mỹ nhân ngư tộc ném lên đầu chúng ta.” Á Phi hiếm khi nhíu mày.
“Nếu muốn làm ra cái tốt nhất thì nhất định phải là Hải chi thần thạch.” Trưởng trấn người lùn ngóc cao đầu lên.
“Ân oán?” Phong Vân nhẹ nhàng kéo Á Lê lại gần mình.
Á Lê lập tức xoay người nói nhỏ vào tai Phong Vân, “Việc này…”
Bóng đêm chìm sâu, mặt trăng nhanh chóng lặn về phía tây, trong nháy mắt mặt trời đã xuất hiện ở hướng đông.
Trong lúc Phong Vân còn đắm chìm trong Mỹ nhân ngư tộc, vòng thi thứ ba của đại hội giao lưu do Đế quân Nam Viên tổ chức đã khai cuộc trong nắng sớm.
———-
Chương 457: Bảo vật trấn quốc (1)
Gió mây vần vũ, mặt trời tỏa ánh vàng rực rỡ khắp thế gian.
Vòng thi thứ ba của đại hội giao lưu giữa Nam Viên và Thiên Khung long trọng bắt đầu.
Mọi người tấp nập kéo tới, âm thanh huyên náo vang lên. So với vòng thi thứ nhất và thứ hai, trong lòng người dân Nam Viên càng thêm hưng phấn dâng trào, dòng người cùng đổ về phía cung Phỉ Thúy đông như thủy triều.
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang vọng khắp đế đô, ngay cả tiểu trấn tĩnh lặng xa xa cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng huyên náo phát ra từ nơi ấy.
“Cô không đi sao?” Hoàng Kim sư tử đang đứng trên một ngọn cây ở phía trên đỉnh đầu của Phong Vân, nó chậm rãi nhắm mắt duỗi người hướng về phía Phong Vân mà hỏi.
“Nàng còn dám đi?” Tiểu Thực quấn quanh một thân cây vừa lắc lư đu đưa vừa hì hì cười nói.
Phong Vân ngồi phía dưới nghe thế liền cong cong lông mày mà cười, “Nếu đi sẽ bị lột da đó.” Nếu Mộc Hoàng biết nàng tới đó và biến sự việc trở thành không thể cứu vãn nổi thì hậu quả… Nàng vẫn còn yêu đời lắm. Huống hồ bây giờ còn có thêm một đại tỷ nữa, cho dù nàng có bản lĩnh tới trời thì cũng không muốn đi trêu chọc hai người bọn họ. Bởi vậy nên không đi là tốt nhất ,không đi là tốt nhất!
Dù sao thì nàng cũng không muốn cưới nữ nhân đó làm vợ.
Hoàng Kim sư tử nghe Phong Vân nói thể liền vểnh vểnh khóe miệng, nó đưa mắt nhìn ra xa chỗ đám tinh linh đang trao đổi với Ải nhân tộc rồi nói, “Chẳng trách cô lại nghe lời như vậy.”
Phong Vân không đáp lại, nàng mệt mỏi duỗi lưng và bắt đầu say ngủ dưới ánh mặt trời sáng lạn.
Gió thu lồng lộng thổi, ánh vàng lóng lánh rải khắp nơi. Lúc này, bên trong đấu trường đã chật kín người, ai ai cũng trong tâm trạng ngóng trông chờ đợi.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên, công tước lễ bộ lại một lần nữa đi lên lầu cao. Trên mặt nở một nụ cười sáng lạn rạng rỡ, công tước lễ bộ lớn tiếng nói, “Hôm nay là vòng thi đấu cuối cùng, vẫn theo quy tắc cũ, xin nhường đài cao này cho Đế nữ Thiên Khung của chúng ta tùy ý phát huy. Chúng ta cùng chờ mong Đế nữ ra một đề mục hấp dẫn và chờ mong được chứng kiến màn trình diễn đáng kinh ngạc và đầy tài hoa của nam nhi Nam Viên chúng ta. Hy vọng hôm nay Đế nữ có thể chọn được một vị hôn phu ưng ý và vui mừng trở về!” Nói xong, người này liền hướng về phía Đế nữ Thiên Khung Phượng Vũ Phi để thi lễ một cái rồi vừa cười ha hả vừa nhảy xuống đài cao.
Dân chúng xung quanh thấy vậy thì đều trầm trồ khen ngợi rồi vui cười hưng phấn.
Phượng Vũ Phi thấy vậy cũng nở nụ cười, nàng ta nhanh nhẹn đi lên phía trước rồi vung tay lên.
———-
Chương 458: Bảo vật trấn quốc (2)
Phượng Vũ Phi cười nói, “Trước hết ta xin nói một câu ngoài lề, cho dù hôm nay có kết cục thế nào thì nam nhi Nam Viên thực sự đã khiến ta vô cùng bội phục. Các vị quả thực rất xuất sắc, nếu mọi người không chê thì về sau Phượng Vũ Phi ta hoan nghênh mọi người tới Thiên Khung làm khách, chúng ta không thể trở thành phu thê thì cũng có thể làm bằng hữu.”
Lời nói hào hùng theo gió vang ra tứ phương làm cho dân chúng Nam Viên xung quanh nhất thời hoan hô như sấm dậy. Bọn họ rất thích tính cách của Đế nữ Thiên Khung.
Giữa tiếng hoan hô huyên náo, Phượng Vũ Phi vỗ vỗ hai tay. Hai người theo hầu bên người Phượng Vũ Náo ở tầng năm trên khán đài liền cầm một vật bay xuống.
Mọi người xung quanh đang vỗ tay như sấm dậy khi thấy vậy liền lập tức trở nên tĩnh lặng. Đồ vật phải để bên người Đế quân Thiên Khung thì nhất định là vô cùng quý giá.
Đứng trên võ đài, Phượng Vũ Phi chắp tay hướng tứ phương rồi nói, “Hai vòng thi trước các vị đã thể hiện được tài nghệ và tài văn chương, vòng thi cuối cùng này xin mời các vị trình diễn trình độ võ công của mình.”
Nói xong, không đợi người khác lên tiếng, Phượng Vũ Phi tiếp tục cười nói, “Có điều mọi người ở đây đều là người Nam Viên, nếu làm quá ắt sẽ tổn thương hòa khí, còn nếu nhu hòa thì lại không thể nhìn được công phu thực chất. Bởi vậy mà mọi quy củ phép tắc đánh nhau gì đó hôm nay chúng ta bỏ qua một bên đi, ta có một vật có thể đánh giá được trình độ võ công của các vị.”
Lời nói vừa dứt, hai thị vệ bên người Phượng Vũ Náo đã hạ xuống sau lưng Phượng Vũ Phi.
Phượng Vũ Phi xoay người nắm lấy mảnh vải che màu đỏ rồi vung tay lên, tấm vải đỏ bay lên cao làm lộ ra thứ được nó che phủ. Hồng quanh lập tức phát ra, trong nháy mắt, ánh sáng bảy sắc cầu vồng từ trên bảo vật tỏa ra chói lòa.
Tất cả dân chúng Nam Viên vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt phút chốc mở to hai mắt, ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn vật để trên khay.
Ánh sáng rực rỡ phát ra từ bảo vật bay lượn giữa ánh mặt trời cơ hồ muốn che lấp cả ánh mặt trời. Giữa tầng tầng lớp lớp ánh sáng đang dịch chuyển là một bảo tháp lung linh quý hiếm được đặt sừng sững giữa khay. Bảo tháp này được tạo thành từ các khối tinh thạch nhiều màu, trông nó vô cùng rực rỡ và đẹp mắt, ánh sáng phát ra từ đó rõ ràng không để lộ bất cứ sức mạnh nào nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được một áp lực bức người, như thể một khi nó đã xuất hiện thì mọi bảo vật trong thiên hạ đều phải cúi đầu bái lạy vậy.
“Hít…” Khi nhìn thấy rõ ràng hình dạng của vật đó, từ tầng thứ tư trên khán đài liên tiếp vang lên tiếng hít vào thở ra.
———-
Chương 459: Bảo vật trấn quốc (3)
Có vài người thậm chí còn soàn soạt đứng thẳng dậy. Hiển nhiên là những người ngồi trên tầng cao đã nhận ra đồ vật này.
“Phượng Vũ huynh, lần này ngài thật hao tâm tổn sức!” Trên tầng năm, Ngàn Dạ Cách vốn vẫn miễn cưỡng tựa người vào ghế đã hơi nghiêng về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn quay sang nói với Phượng Vũ Náo một câu.
Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền quay đầu nhìn Ngàn Dạ Cách một cái rồi mỉm cười, “Nó cũng chẳng đáng gì!”
“Nếu cái này còn không đáng gì thì e rằng trong thiên hạ này chẳng có bảo vật nào được coi là đáng giá.” Phượng Vũ Náo còn chưa dứt lời thì Mộc Hoàng đã nhíu mày nói luôn.
“Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, bảo vật trấn quốc của Đế hoàng quốc Thiên Khung mà còn có thể coi là không đáng gì ư?” Ngàn Dạ Cách đưa tay lên xoa trán.
Phượng Vũ Náo thấy hai người nói ra tên của bảo bối thì không phản bác lại mà chỉ cười cười. Càn Khôn Thiên Hợp Tháp chính là bảo vật trấn quốc được truyền lại từ hơn hàng vạn năm nay của Đế hoàng quốc Thiên Khung. Đây là một bảo vật được lưu truyền từ đời này sang đời khác và là món bảo bối đứng hàng thứ nhất trong các thần khí đương thời. Những năm qua Thiên Khung không có sức mạnh to lớn như Nam Viên và Tinh Vực, toàn bộ đều dựa vào bảo khố trong tay. Bộ tộc Phượng Vũ hoành hành thiên hạ và thống trị lục địa Thiên Khung cũng là nhờ vào nó.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại mang bảo vật này tới đây…
Ánh sáng tỏa ra từ trên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp như muốn đoạt lấy mạng người.
Đứng bên cạnh Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, Phượng Vũ Phi nhìn thoáng qua mọi người xung quanh rồi cao giọng nói, “Đề thi cuối cùng ngày hôm nay là ai có thể tiến vào tầng thứ hai của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp thì sẽ là người chiến thắng.”
Lời này vừa nói ra, cả đấu trường liền im lặng không một tiếng động. Mấy chục vạn quần chúng ngồi trên khán đài nói là dân chúng thì cũng đúng là dân chúng nhưng đều có ít nhiều liên quan đến các chức vị quyền quý trong triều thì mới vào được đây. Bởi vậy mà khi cái tên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp vừa được nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt chấn động.
Vật này… Vật này… chính là thần khí đứng đầu thiên hạ đó…
Phượng Vũ Phi trông thấy vẻ khiếp sợ bao trùm đấu trường thì cười cười và có chút kiêu ngạo lên tiếng, “Hôm nay Càn Khôn Thiên Hợp Tháp được dùng để thi đấu võ công nên sẽ không mở ra đường tru sát*, nó chỉ mở ra năm đường là hoàng, lam, bạch, tử, lục, cho nên mọi người không cần lo lắng.”
Phượng Vũ Phi vừa dứt lời, đám người Mộ Dung Tỉnh đang chờ phía sau hậu trường dường như không thể chờ thêm được nữa, cả bọn từ bốn phương tám hướng lập tức nhảy vọt lên võ đài.
“Đây đúng là hạ cả vốn gốc.” Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền lắc đầu thở dài một hơi, “Sớm biết thế này bản quân đã đăng ký tham gia rồi.”
———-
Chương 460: Bảo vật trấn quốc (4)
Càn Khôn Thiên Hợp Tháp của Thiên Khung chính là thần khí cùng tồn tại cả sát khí lẫn tu khí, nó không chỉ giết người mà còn có thể giúp người ta nâng cao năng lực, là một bảo vật vừa mang theo sự đáng sợ lại vừa mang theo cả điều tốt lành. Nếu toàn bộ bảy màu cùng được huy động thì lực giết người của nó vô cùng mạnh mẽ, người muốn vào phải thực sự có bản lĩnh, còn nếu chỉ mở năm đạo như lời Phượng Vũ Phi vừa nói thì chỉ giúp người ta nâng cao năng lực mà thôi. Không cần nói nhiều, chỉ cần người nào đi lên được một vòng thì người đó sẽ thu được ích lợi không nhỏ, nếu duy trì càng lâu thì lợi ích sẽ càng nhiều. Đối với những người thuộc cấp bậc linh tông cấp tám hay cấp chín, là những cấp bậc chỉ kém linh đế một chút nhưng mãi mãi vẫn chưa đạt được đến cấp bậc linh đế thì có thể nói bọn họ có mơ mới cầu được bảo vật này.
Phượng Vũ Náo nghe Ngàn Dạ Cách nói thế thì vẻ tươi cười trên mặt cũng không hề giảm. Hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Ngàn Dạ Cách và Mộc Hoàng đang trầm mặc rồi cười nói, “Ta chỉ có một muội muội nên đương nhiên muốn cho nàng những thứ tốt nhất. Nếu phải lấy Càn Khôn Thiên Hợp Tháp để giúp nàng lựa chọn được hôn phu tốt thì dùng một chút cũng không đáng gì.”
Ngàn Dạ Cách nghe nói thế liền liếc mắt nhàn nhạt nhìn Mộc Hoàng một cái rồi cười cười gật đầu.
Mộc Hoàng thì vẫn trầm mặc không nói gì. Thực không ngờ, thực không ngờ Phượng Vũ Náo lại đem cả bảo vật trấn quốc tới đây để giúp Phượng Vũ Phi lựa chọn hôn phu. Xem ra mọi việc đúng như lời Phong Vân đã nói, đám người Phượng Vũ Náo này vốn tới đây là vì hắn, bọn họ đương nhiên có cách để hắn không ra tay không được. Hôm nay vừa nhìn vật này thì quả nhiên như vậy. Phượng Vũ Phi đã nói ai có thể vượt qua được hai tầng của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp thì sẽ là người chiến thắng. Trong đám tài năng Nam Viên được tuyển chọn kia, ngoại trừ hắn đích thân ra tay thì chỉ sợ không có một ai có thể thắng được trận này. Hắn mà thắng thì phải cưới Đế nữ rồi. Còn nếu hắn không xuống đó thì có thể nói Nam Viên này không có người tài giỏi. Kết cục thế nào hắn cũng không muốn.
Trên mặt Mộc Hoàng không có bất cứ biểu hiện gì nhưng trong lòng lại đang vô cùng dao động. Xem ra hiện giờ Phượng Vũ Náo và Phượng Vũ Phi đều đã đặt mục tiêu lên người Phong Vân, bọn họ có thể đã xác định mức độ thi đấu theo cấp bậc trên người Phong Vân.
Ánh mắt Mộc Hoàng trở nên thâm trầm, hắn quả thực không biết lúc này nên cảm tạ Phong Vân đã đến quấy rối và giúp đỡ hắn một phen hay là giận nàng đến quấy rối đến mức suýt chút nữa thì đưa cả bản thân mình ra mà đền.
Gió thu tung bay, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp tỏa hào quang ra bốn phía.
rắc rối a rắc rối! rối tung rối mù lên hết giờ phải biết làm sao đây…