Edit: kunb0s2toma
———
:”> Xin lỗi các bạn vì đến giờ mới có HĐVH Ọ_Ọ Nhưng mà mình nghĩ đọc 15 chương liên tiếp cũng không uổng công chờ đợi nhỉ ~~~
Chương 350-364
Phong Vân đứng ở bên cạnh Mộc Hoàng, nghe thấy Mộc Hoàng nói chuyện cùng Tinh Linh tộc trưởng bèn mỉm cười, hiểu ra nguyên do. Hóa ra Mộc Hoàng cũng rất biết tranh thủ cơ hội, tình thế để chiếm ân tình của người ta nha~
Vì thế nàng chỉ im lặng đứng ở một bên, không hề lên tiếng phản bác.
Có bộ tộc Tinh Linh làm hậu thuẫn thì còn gì tuyệt vời hơn, thực lực của bộ tộc này đâu có vừa, quả này Mộc Hoàng hời to rồi.
“Phong Vân vẫn chưa phải là thê tử của ngươi, đừng có chiếm công trạng của nàng.” Á Phi khó chịu trước câu nói nhận vơ thê tử của Mộc Hoàng, khẽ nhíu mày.
Phong Vân là Phong Vân, Mộc Hoàng là Mộc Hoàng. Sao có thể quy chung vào với nhau được. Rõ ràng bộ tộc hắn chỉ nợ ân tình với Phong Vân thôi, Mộc Hoàng không có cửa đâu.
Mộc Hoàng vẫn đang vui vẻ bàn luận với Tinh Linh tộc trưởng ở phía đối diện, nghe vậycũng không thèm liếc mắt nhìn Á Phi, chỉ chậm rãi nói:“Chúng ta đã thành hôn rồi~~~~.”
Lời này của Mộc Hoàng vừa nói ra, Á Phi lập tức đảo mắt nhìn về Phong Vân đang khẽ mỉm cười, như đang chờ nghe lời phản bác của nàng.Phong Vân cười khẽ, thân thiết kéo lấy tay Mộc Hoàng, gật đầu xác nhận.
Đúng là nàng với Mộc Hoàng đã sớm thành hôn, nhưng sự thật là nàng thú hắn gả mới đúng ~
Á Phi thấy vậy lập tức chau mày, biểu tình vô cùng bực bội.
“Cũng giống nhau thôi.”Tinh Linhtộc trưởng chậm rãi nở nụ cười, cũng không để ý đến việc phải phân định là nợ nhân tình của ai.
“Á Phi, nếu Đế quân đã đồng ý, thì ngươi giải thích nghi hoặc cho bọn họ rõ đi.”
Thản nhiên đẩy nhiệm vụ cho Á Phi, tuyệt mỹ Tinh Linh tộc trưởng lại ngồi xuống, một lần nữa hơi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Á Phi nghe vậy, thần thái trên mặt có chút dao động, biểu tình thận trọng cùng phẫn nộ bỗng xuất hiện.
“Bộ tộc Tinh Linh của ta là bộ tộc đã tồn tại ở thế gian hơn một vạn bảy ngàn năm, vẫn sinh sôi nảy nở, xưng hùng xưng bá một cõi trong Đại lục. Thế nhưng, có một cuốn sử sách của bộ tộc ghi lại rằng bảy ngàn năm trước trong một đêm, bộ tộc ta đã rời đến nơi này, phong bế cả tộc, không tiếp xúc với nhân loại nữa.”
Chỉ trong một, hai câu nói, Á Phi đã khái quát lên cả vạn niên sử của bộ tộc Tinh Linh.Phong Vân cùng Mộc Hoàng vẫn chăm chú lắng nghe, không ngắt lời Á Phi, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục.
Á Phi chậm rãi ngẩng đầu nhìn liếc nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, trong thanh âm mang theo một tia âm trầm:“Sự tình trước kia ta cũng chẳng nhớ được nhiều lắm, chả biết nói gì về lúc đó nữa. Chỉ nhớ rằng từ một ngàn bảy trăm năm trước, tộc trưởng của bọn ta đột nhiên mất tích, mấy đại trưởng lão đều trăm miệng một lời rằng tộc trưởng đã bế quan tu luyện……
Ngừng một lát, Á Phi lại trầm ngâm nói tiếp: ‘’Tộc trưởng của ta sao lại phải bế quan tu luyện, điều này có vẻ không đáng tin cho lắm…Một năm sau đó, cây sinh mệnh đột nhiên không còn ra hoa kết quả nữa.Bởi vậy ta bắt đầu hoài nghi, không biết có phải là các trưởng lão đã hại tộc trưởng hay không. Ta quyết định đem hoài nghi trong đầu ra dò hỏi mấy đại trưởng lão trong tộc, đáng tiếc mấy người đó vẫn không có bất kì dị thường nào cả.”
Á Phi nói đến đây, chậm rãi quay đầu nhìn tộc trưởng đang ngồi im nhắm mắt, trong mắt hắn hiện lên một tia ảo não cùng bi ai.
“Dù vậy nhưng ta vẫn không từ bỏ, vẫn luôn chú ý đến những thay đổi trong tộc.Ba trăm năm trước, Áo Tư trưởng lão bỗngmất tích, không tìm thấy tung tích.Một trăm năm trước, Tư Nhã trưởng lão đột nhiên phát cuồng, ra tay với đám người của Đỗ Tư trưởng lão, cuối cùng bị hai đại trưởng lão Hỏa Lôi cùng Đỗ Tư xuất thủ trấn áp ở Tinh Linh cốc. Có thể nói trong tộc như bắt đầu nổi mây đen. Ta tuy rằng vẫn chú ý nhưngvẫn không phát hiện ra điều gì dị thường.”
Á Phi lắc lắc đầu, trên mặt chợt lóe lên sát khí:“Nhưng một lần gần đây, rốt cục ta đã cảm thấy có một địa phương cực kì có vấn đề, Trong khu rừng Tinh Tinh Sâm có hắc khí.Chính ngay tại thời điểm ta điều tra địa phương này thì bị lực hắc ám chặn lại, ta đánh không lại nên đành chạy trốn, kết quả là rơi vào trong tay nhân loại.”
Nghe hắn nóivậy, Phong Vân mới hiểu được lý do tại sao một người có cấp bậc Linh Tông như Á Phi, lại dễ dàng rơi vào trong tay Phong gia. Rồi hắn vô tình gặp nàng, nàng bèn thuận tay mua hắn.
Á Phi không để ý đến việc Phong Vân đã hiểu hết chưa, chỉ nhàn nhạt nói:“Sự tình về sau thì các ngươi đã biết hơn phân nửa rồi đấy.Bởi vì ngươi đến đây, lại còn khiến cho cây sinh mệnh sống lại, nên hắc ám lực không thể ngồi yên, quyết định ra tay với ngươi. Đến khi ý niệm khống chế của chúng trong đầu các ngươi yếu đi, tabèn mang theo các ngươi tới nơi này.”
Á Phi nói đến đây, bình tĩnh nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Mộc Hoàng cùng thần sắc ngạc nhiên của Phong Vân, chậm rãi xoay người, nửa quỳ xuống trước mắt Tinh Linh tộc trưởng.
Trong giọng nói hỗn loạn lộ ra sự đau đớn kịch liệt:“Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, tộc trưởng thật sự ở trong này.Ở trong này một mìnhbảo hộ bộ tộc của chúng ta……”
“Si nhi.” Tinh Linh tộc trưởng nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Á Phi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng đưa mắt nhìn nhau.Qua vài ba câu kể lại của Á Phi, bọn họ cũng đã tương đối hiểu được một số chuyện. Hóa ra bộ tộc Tinh Linh gặp nguy hiểm, vẫn giằng co từ lâu rồi. Đến cả tộc trưởng của bọn họ cũng không thể giải quyết dứt điểm được vấn đề này, mà vấn đề này lại đến từ hắc ám lực.
Tinh Linh tộc trưởng cũngkhông giải quyết được thì bọn họ……Mộc Hoàng cùng Phong Vân đứng đối diện nhau, đáy mắt không ngừng gửi tin tức cho nhau.
Bên kia, Á Phi hít sâu một hơi, áp chế tâm tình đang dao động, quay đầu nhìn Phong Vân, tiếp tục nói:“Tộc trưởng vừa rồi đã nói cho ta biết rằng Tộc trưởng cùng các trưởng lão đã phát hiện ra vấn đề từ ba ngàn năm trước, hắc ám lực đãsớm gây ảnh hưởng lên cây sinh mệnh, khiến cho chúng ta không thể di chuyển đi nơi khác, cũng không có cách để trừ tận gốc, chỉ có chịu đựng. Cho đến một ngàn bảy trăm năm trước, hắc ám lực đã phát triển ổn định, nên tộc trưởng không còn cách nào khác, đành phải hy sinh bản thân, tự mình xuống đây, lấy tu vi của bản thân để trấn áp hòng kéo dài thời gian thêm một ngàn bảy trăm năm cho chúng ta.Nhưng hiện tại, hắc ám lực sắp phá tan được sự trấn áp của tộc trưởng rồi….”
Trùng giọng xuống, Á Phi buồn bã liếc nhìn tộc trưởng của mình, Phong Vân cùng Mộc Hoàng cũng nhìn theo ánh mắt của Á Phi, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt như đang nhúc nhích, trên đỉnh đầu của Tinh Linh tộc trưởng là căn tu của cây sinh mệnh thụ, lúc này như đang hút lấy hết sinh mệnh nàng.Có lẽ nàng không thể bảo hộ được cây sinh mệnh nữa rồi.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ hiểu được rằng nếu như Tinh Linh bộ tộc không có cây sinh mệnh, thì sẽ dần diệt vong……
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Á Phi cắn răng nhìn Phong Vân, cả người như toát lên ý tứ nếu ngươi không hỗ trợ, ta sẽ liều mạng với ngươi vậy.Phong Vân thấy vậy, đưa tay nhu nhu mi tâm, trầm giọng hỏi:“Tộc trưởng, có lẽ ta không nên hỏi câu này, nhưng nếu như Á Phi nói, đến tộc trưởng cũng không thể tiêu diệt được hắc ám lực thì sao các người lại nghĩ rằng một nhân loại chỉ có cấp bậc Linh hoàng như ta lại có thể giúp được? Mặc dù ta đúng là có tự nhiên lực, nhưng quả thật chính ta cũng không hiểu sao nó có thể khắc chế được hắc ám lực.”
Nghe Phong Vân trực tiếp đặt câu hỏi, Tinh Linh tộc trưởng lại lần nữa mở to mắt, hơi hơi cười nói:“Bởi vì có tình yêu.”
Hả? Phong Vân cùng Mộc Hoàng kinh ngạc trừng nhau, đây là cái câu trả lời gì thế không biết~
“Trong thân thể của ngươi mang theo Tự nhiên lực thuần khiết nhất, có thể khắc chế hết thảy năng lượng hắc ám. Trong thân thể Đế quân ẩn chứa Lôi điện tương ứng Thiên không lực. Theo quy tắc năng lượng trong thiên nhiên thì sẽ hỗ trợ lẫn nhau, nhất định có thể khắcchế thế lực tà ác.”
Khẽ mỉm cười, Tinh Linh tộc trưởng thâm ý liếc nhìn bọn họ, tiếp tục nói:“Ban đầu, các người không hiểu nhau nên không thể dung hợp làm một thể.Hiện tại, nhất thể song sinh, ái dục vô cương.Trong lòng có tình yêu, trong tình yêu cósức mạnh, vì vậy có thể giải quyết được mọi vấn đề.”
Trong lòng có tình yêu, trong tình yêu có sức mạnh, vì vậy có thể giải quyết được mọi vấn đề. Phong Vân đã hiểu, bènđưa tay ra, chặt chẽ nắm lấy tay Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng cúi đầu, trong mắt nhộn nhạo ý cười.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Hai bàn tay đan lại một chỗ, Phong Vân cực kì có khí phách hứa hẹn.
“Vậy thì xin đa tạ.” Tinh Linh tộc trưởng trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cười nói.
“Không cần cảm tạ.” Mộc Hoàng nhanh chóng ngăn cản, đưa mắt nhìn biểu tình đã có chút bình tĩnh của Á Phi, truyền âm chỉ để hắn nghe thấy:“Ngươi nhớ kỹ là ngươi sắp nợ Phong Vân NHÀ TA một mối đại ân tình rồi đấy.”
Á Phi nghe vậy lườm Mộc Hoàng một cái, cũng không tiếng động truyền âm đến bên tai Mộc Hoàng:“Tinh Linh chúng ta muôn đời là bộ tộc cao ngạo nhất, không vô sỉ như nhân loại đâu.”
Nghe vậy, Mộc Hoàng không thể phản bác được gì.Hôm nay bằng mọi giá hắn cũng sẽ giúp đỡ bộ tộc Tinh Linh, như vậy Phong Vân sẽ có thêm một đại sơn để dựa vào. Huống hồ, để lấy được thảo chi hồn củaTinh Linh bộ tộc, có lẽ hắn phải ‘’bán’‘cái ân tình giúp đỡ cho bộ tộc mới có thể lấy được.
“Nên làm như thế nào, thỉnh tộc trưởng cứ nói.” Mộc Hoàng ngẩng đầu đối diện Tinh Linh tộc trưởng.
Tinh Linh tộc trưởng nghe vậy, chậm rãi vung tay lên.Cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, sương khói màu trắng lượn lờ từ phía xa xa tán dần đi, lộ ra vực sâu nghìn nghịt.
Phong Vân phóng mắt ra chung quanh, trời ơi, toàn bộ đều bị hắc khí tung hoành.
Chỉ có nơi bọn họ đang đứng mới giữ được phong cảnh non xanh nước biếc như thế này.Xem ra Tinh Linh tộc trưởng quả thật đã không thể khống chế được sự lan tràn của thế lức hắc ám.
“Ngọn nguồn ở ngay tại phía dưới vực sâu, phá vỡ bộ rễ thì có thể diệt trừ hết thảy, hãy cẩn thận.” Tinh Linh tộc trưởng nâng tay, thẳng tắp chỉ vào vực sâu đen ngòm cơ hồ muốn cắn nuốt Phong Vân vừa rồi.
“Đi thôi.” Mộc Hoàng thản nhiên nói, nâng bước tiến lên phía trước.
“Ta sẽ đi cùng các ngươi, ta sẽ phòng thủ cho các ngươi.” Á Phi thân hình phiêu động, rất nhanh đi tới bên cạnh Phong Vân cùng Mộc Hoàng.
“Vậy thì đi thôi.” Phong Vân vung tay lên, sải bước đi tới vực sâu kia.
Bọn hắc ám lực chết tiệt này lúc nãy đã làm Mộc Mộc của nàng bị thương, hiện tại, nàng sẽ đitính sổ cả vốn lẫn lời với chúng.
Hắc khí cuồn cuộn, đen tối vô cùng.
Á Phi hai tay hợp lại, một đạo bạch sắc quang mang bao vây lấy ba người, nhanh chóng phi xuống vực sâu đen ngòm kia.
“Bọn nhỏ, tương lai của bộ tộc Tinh Linh phải dựa vào các ngươi rồi.”
Gió thổi nhẹ, mang theo biết bao hy vọng…
Xung quanh chỉ toàn một màu đen, đen đến mức đưa tay vào đấy thì bọn họ cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay của chính mình. Bạch sắc quang mang lấy thân thể bọn họ, chẳng khác gì một quang cầu đang không ngừng lao đến, phá tan sương khói đen kịt, lao vun vút đến tận nơi sâu nhất. Quang cầu cứ như thế, xẹt qua bầu trời đêm tối đen, nhanh chóng rơi xuống.
Phong Vân, Mộc Hoàng, cảm nhận được hắc khí mãnh liệt đang vây quanh, khí tức hắc ám sâu nặng quanh quẩn như muốn bổ nhào vào bọn họ, bèn nắm chặt tay nhau lại.
Lập tức, một cỗ linh lực lục sắc hợp cùng linh lực lam sắc, từ trong cơ thể hai người bốc lên, tràn ngập trong quang cầu hộ thể của Á Phi.
Lập tức, những lực lượng hắc ám đang có ý đồ va chạm không ngừng vào quang cầu bỗng giống như chuột thấy mèo, vội vàng thối lui. Linh lực Lục Lam không ngừng dao động, khiến cho những năng lượng hắc ám ở những vùng phụ cận không dám lao đến đây nữa.
Phong Vân, Mộc Hoàng, thấy vậy bèn ôn nhu nhìn nhau, tay, càng lúc càng nắm chặt hơn.
“Có biết ở nơi sâu nhất có cái gì không?” Nắm chặt tay Phong Vân, Mộc Hoàng nghi hoặc hỏi Á Phi.Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
“Không biết.” Á Phi hồi đáp rất dõng dạc.
Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào nơi này, ngay cả tộc trưởng của bọn họ cũng không biết nơi này trông như thế nào, sao hắncó thể biết được.
Nghe vậy, Phong Vân không nói gì chỉ nhíu mày.Xem ra, bọn họ chỉ có thể tùy cơ ứng biến vậy.
“Chàng trước ta sau, Á Phi phòng hộ.” Phong Vân vỗ vỗ tay, lần đầu tiên ra vẻ lãnh đạo.
Mộc Hoàng nghe vậy chỉ yêu chiều nhìn Phong Vân, trong mắt hiện lên ý cười, không chút do dự, gật đầu.
“Được.” Á Phi cũng vui vẻ đáp lại.
Vừa mới vui vẻ trả lời, thần sắc của Á Phi bỗng chợt tắt, trầm giọng nói:“Chú ý, ta cảm giác rằng chúng ta sắp đến đáy vực rồi.”
Dường như, đáy vực đã ở ngay dưới chân bọn họ.
“Có sát khí.” Ngay sau khi Á Phi nói xong, Phong Vân đột nhiênnghiêng đầu, giống như cảm thấy có chút rùng mình.Cùng khắc đó, Mộc Hoàng gật đầu nói:“Đến đây.”
Chỉ trong nháy mắt, một loạt những trận hắc ám phía dưới vực sâu bắt đầu dao, lực lượng tà ám nhanh chóng tản ra khắp nơi.Đột nhiên có một thân ảnh tối đen, mang theo lực hắc ám dày đặc đầy áp bách, giương nanh múa vuốt ngửa đầu, vọt bay đến chỗ bọn họ. Tốc độ của thân ảnh này thực sự rất nhanh, như muốn xé rách không khí, cắn nuốt hết thảy.
Trời ơi! Hóa ra đó chính là một con hắc long dữ tợn đang gào thét lao đến, mang theo ý định cắn nuốt quang cầu của của đám người Phong Vân.
Khí thế của con hắc long này khiến sắc mặt Á Phi lập tức tái nhợt, cả thân thể bắt đầu lay động. Phía ngoài quang cầu đã bắt đầu xuất hiện những vệt đen lấm tấm do bị ăn mòn.
Đứng vị trí đầu tiên trong quang cầu, Mộc Hoàng thấy tình hình nguy cấp trước mắt, năm ngón tay mở ra, một đạo quang mang lam sắc trong nháy mắt hiện lên, từ trong không trung, thanh kiếm lôi chi thần phạt hùng hổ xuất hiện ở trên tay Mộc Hoàng.
Ánh sáng của lôi điện lóe lên, Mộc Hoàng một tay cầm thần binh lợi khí của mình, không nói hai lời, vung kiếm chém về phía hắc cự long. Ngay sau đó, ánh sáng lôi điện vun vút lao đi, xé toạc đêm tối, nhắm thẳng đến hắc long đang tỏa ra lực lượng hắc ám.
Có lôi chi thần phạt, lại trải qua quá trình tu luyện, một đòn này của Mộc Hoàng còn mạnh mẽ hơn hồi trước nhiều. Một đòn vừa đánh ra, giữa không trung vang lên những tiếng nổ lớn.
Quang ảnh dao động,sương khói tràn ngập, hắc cự long do lực lượng hắc ám ngưng kết lại đã bị lôi điện của Mộc Hoàng giáng xuống, nổ tung.
Phong Vân đứng ở phía sau Mộc Hoàng thấy vậy, hai tay vung lên, phóng ra linh lực lục sắc hỗ trợ cho lôi điện của Mộc Hoàng, khiến cho ánh sáng của lôi điện càng rực rỡ hơn. Dù lực lượng tà ác đã bị Mộc Hoàng đánh tan, đang có ý đồ ngưng tụ lại, lại bị ánh sáng lục sắc kết hợp cùng lam sắc đánh tan. Cảnh tượng lúc này chẳng khác gì bóng tối tà ác bị thái dương chiếu rọi.Vì thế lực lượng tà ác nhanh chóng bị chuyển hoán rồi tiêu tán.
Lôi điện của Mộc Hoàng là loại năng lượng có thể phá tan hết thảy mọi thứ. Còn Tự nhiên lực của Phong Vân lại có khả năng trọng sinh. Hai loại lực này phối hợp với nhau chính là khắc tinh của thế lực tà ác. Sự kết hợp này khiến cho năng lực tà ám nơi vực sâu này bị bất ngờ. Nó hoàn toàn không ngờ Mộc Hoàng và Phong Vân có thể tạo ra uy lực như vậy.
Nhưng, tất cả chỉ mới là bắt đầu, không phải sao?
Ngay sau đó, Thế lực cường đại nơi vực sâu hắc ám giống như bị chọc giận, trở nên mãnh liệt hơn. Tà khí hắc ám đang không ngừng cuồn cuồn, xoay chuyển, phân tán và phản công.
Trong lúc nhất thời, quang cầu nơi ba người Phong Vân đang trú ẩn giống như một một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên biển lớn, bỗng nhiên gặp phải bão táp.Đúng là gặp thảm cảnh rồi! Quang cầu càng lúc càng bị thế lực hắc ám vây xiết, va chạm. Cảm giác như tùy thời tùy chỗ, sẽ bị phá hủy.
Á Phi nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi xuống. Linh lực bảo vệ của quang cầu này đã được hắn huy động đến cực hạn rồi, hắn phải cố gắng, cố gắng hết sức để chống trọi lại những đợt tấn công như mưa rền gió dữ này.
Phong Vân và Mộc Hoàng đứng ở phía trước không quay đầu lại. Bởi vì bọn họ tin tưởng Á Phi, tin tưởng rằng Á Phi có thể giúp bọn họ bảo hộ phía sau.
“Lại tới nữa rồi, chú ý.”Linh lực lục sắc của Phong Vân lóe lên, nàng bình tĩnh mở miệng.Mộc Hoàng không trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước mặt.
“Ầm ầm.”Chỉ một khoảng khắc nhỏ sau đó, đáy vực sâu chẳng khác gì một con thú lớn bị đánh thức tỉnh lại, phát ra những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.
Khủng khiếp hơn hẳn lần trước, xuất hiện trước mắt bọn họ chính là những chín cái đầu, chính xác là chín cái đầu rắn đang chĩa ra chín phương hướng, còn thân thể của chúng lại giống như thân rồng. Đầu rắn, thân rồng, thật đáng sợ! Thân thể của chín cái đầu này ở sâu trong đáy vực, hợp thành một thể, kết hợp cùng một chỗ.
Con quái vật này có linh lực hắc ám ăn mòn, có linh lực hỏa diễm có thể đốt cháy hết thảy, có linh lực băng sơn có thể đông lạnh thiên địa, có linh lực có thể phá hủy……
Băng, Hỏa, Thủy, Vũ…… Chín loại linh lực bất đồng này liên tục phun ra từ Xà Long chín đầu, ầm ầm lao đến quang cầu của bọn họ.
Những linh lực này kết hợp với nhau, như một lực lượng bão táp muốn giết chết bọn họ.
“Tuyệt đấy, ta thích người rồi đấy, Xà Long ạ.”Nét mặt Phong Vân vô cùng bình tĩnh, thoáng lộ ra một tia hưng phấn.
Năm đó nàng càng gặp được đối thủ mạnh mẽ thì càng cảm thấy hưng phấn.
Nàng đã từng phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng lúc này, nàng không hề cảm thấy một chút áp lực nào cả..
“Nàng thích nó à, không được đâu, Xin lỗi nhé ~ ta sắp giết nó rồi~.” Mộc Hoàng đưa lưng về phía Phong Vân, nghe Phong Vân nói vậy bèn nói giỡn một câu. Có thể nói giỡn như thế, chứng tỏ trận đánh này căn bản là hắn chẳng thèm để trong lòng, chẳng hề lo lắng, căng thẳng.
Sau đó lôi chi thần phạt ở trong tay hắn vẽ một vòng tròn trên bầu trời, quát lạnh một tiếng:“Diệt.”
Một lời của Mộc Hoàng vừa hạ xuống, hào quang trên lôi chi thần phạt đột nhiên chớp động, phản chiếu vô cùng chói mắt.
Ngay sau đó, chín đạo cự lôi từ thoát ra khỏi thân kiếm, ngưng kết lại trên vòng tròn mà Mộc Hoàng đã vẽ ra.
Ầm Ầm Ầm, cự lôi ở vòng tròn chiếu thẳng xuống đầu Xà Long, liên tiếp giáng những tia chớp xuống Xà Long, vang lên những tiếng nổ lớn.
Lôi điện mang theo tia lửa đỏ nhanh chóng đốt cháy Xà Long. Dù cho Xà Long chín đầu hùng hổ tung băng hỏa lực ra chống đỡ, nhưng không kịp. Ai bảo Mộc Hoàng ra tay quá nhanh, chỉ cần một lần dội thẳng xuống người nó từ trên cao là đủ để nó không trở tay kịp, nên không chỉ đầu mà cả thân thể cao lớn của nó cũng bị chặt đứt thành vô số mảnh nhỏ, tan tác khắp bốn phía.
“Đẹp thật, nhưng sao lôi điện của chàng lại biến thành màu đỏ vậy ~~” Phong Vân hai mắt tỏa sáng, đồng thời hai tay hợp lại, tung ra linh lực lục sắc theo sát Mộc Hoàng, xông thẳng đến chỗ Xà Longchín đầu đang tan tác.
Linh lực dao động, nhanh chóng xuyên qua phá hủy triệt để nhưng gì còn xót lại.
Lần đầu xuyên qua, làm phân tán hắc ám lực.
Lần hai xuyên qua, trừ khử hơi thở của hắc ám lực.
Cảnh tượng lúc này giống như lục sắc linh lực của Phong Vân đang vui vẻ ăn no nuốt sạch linh lực hắc ám vậy.
“Lôi điện chi linh của ta cũng chia ra làm vài loại. Có uy lực của thiên, uy lực của thần…… Tùy theo từng cấp bậc mà có những màu sắc khác nhau.” Mộc Hoàng lúc này tâm tình cũng không tệ, thoải mái giải thích cho Phong Vân.
“Thì ra là thế.” Phong Vân gật đầu.
Sau đó mạnh mẽ thu hồi linh lực, bởi vì Xà Long chín đầu kia bị nàng tiêu diệt sạch sẽ hết mất rồi ~xà long linh lực chi khu, bị nàng tiêu diệt sạch sẽ.
Hắc linh lực tà ám đã hoàn toàn biến mất.
“Thật đáng tiếc, tiểu thực không ở đây, chắc chắn là nó rất thích ăn loại thức ăn này.” Phong Vân nhìn lực lượng hắc ám bên ngoàiquang mang đã bị nàng tinh lọc hết, cảm thán một câu. Lúc này mới thèm nhớ đến Tiểu Thực nhà mình.
Ngươi thu thập nó thì cũng để cho ta ăn mà thôi, ngươi có nuốt được hết đâu, Vân Vân, ngươi thật sự là cái đồ ngu ngốc, mau cho ta ăn đi~
Phong Vân chưa nói hết câu đã thấy thanh âm của Tiểu thực vang lên. Tiểu Thực đã được dung hợp hoàn toàn với nàng, cho nên nàng có suy nghĩ gì, nó đều biết hết. Chẳng qua là nó thấy nàng không bị nguy hiểm đến tính mạng nên nó không thèm phá không gian nhảy ra làm gì.
“Ta quên mất là ta với ngươi dung hợp với nhau~.” Phong Vân hắc hắc cười.
Tiểu thực phẫn nộ, Vân Vân ngươi sao mà ngu xuẩn hết biết vậy trời.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, ta nghĩ không đơn giản thế đâu.” Trong lúc Tiểu thực phẫn nộ, khinh bỉ chủ nhân mình, thì thanh âm mệt mỏi của Á Phi bỗng truyền đến.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng nhất thời nghiêm túc lại, nhìn xuyên thấu qua quang cầu.
Vực sâu này không còn hắc khí dày đặc như trước nữa, mà trở nên trong suốt vô sắc, dường như đã trở lại nguyên trạng ban đầu của nó. Nhưng, sao ở nơi đây không có cái gì cả?
Không có hắc ám, cũng không có sự sống. Không có dữ tợn, nhưng cũng cũng chẳng có chút ấm áp, hết thảy, hết thảy mọi thứ như không tồn tại.
Vô sắc lưu động, tĩnh lặng dị thường, ngược lại càng làm cho con người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi……
À không! Nhìn kĩ lại, thì ngay tại nơi cuối cùng của vực sâu này có một viên hắc châu đang đứng sừng sững ở ngay vị trí trung tâm.Lúc này, trên hạt châu kia đang không ngừng chuyển hoán những hình ảnh. Mà những hình ảnh này chính là quang cảnh, là những hành động của bộ tộc Tinh Linh trong khu rừng Tinh Linh Sâm.
“Khó trách.” Á Phi sắc mặt tái nhợt, nghiêm mặt nhìn viên hắc châu.
Khó trách những sự tình của bộ tộc Tinh Tinh lúc nào cũng bị thế lực hắc ám biết được, hóa ra ở nơi này có thứ giám thị bọn họ.
Khoảnh khắc quang cầu rơi xuống đất, chạm xuống nền đất cằn cỗi thì đột nhiên xảy ra một trận dao động mãnh liệt, ánh sáng bao quanh quang cầu bắt đầu trở nên vô cùng ảm đạm.
Á Phi dường như không thể chống đỡ, rên lên một tiếng nhỏ, khóe miệng chảy ra một tia tơ máu.
Cùng khắc đó, Tinh Linh tộc trưởng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi phun ra, cả người trở nên vô lực, cây sinh mệnh ở phía sau nàng cũng héo rũ đi.
Chuyện này cũng rất dễ lý giải.Quang cầu bảo hộ đám người Phong Vân chính là do nàng dùng linh lực tích tụ suốt đời tạo nên, quang cầu bị hao tổn nên đương nhiên nàng cũng bị thương tổn theo.
Dưới đáy vực sâu hun hút, Phong Vân thấy tình hình trước mắt trở nên nguy khốn, lập tức vung tay phát khởi linh lực của mình, chỉ trong nháy mắt linh lực lục sắc của nàng tràn ngập cả quang cầu, thay Á Phi duy trì vòng bảo vệ.
Cả không gian vô sắc thấy quang cầu đã khôi phục lại được linh lực phòng vệ thì lập tức biến đổi, như lùi ra xa một chút. Mộc Hoàng thấy vậy, khẽ nhíu mày, xoay người tóm lấy linh cung đang đeo trên vai của Á Phi, ném thẳng ra bên ngoài quang cầu.
Vừa ra khỏi quang cầu, linh cung bên người Á Phi chỉ trong chốc lát đã biến mất, như bị không khí cắn nuốt,đến một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Á Phi thần sắc hoàn toàn thay đổi. Linh cung của hắn tuy cấp bậc không thể so sánh với thần binh lợi khí của Mộc Hoàng nhưng cũng không phải loại bình thường, ai ngờ cứ thế tiêu thất……
Mộc Hoàng đăm chiêu suy nghĩ, lại ném ra một thanh kiếm ở hông lưng mình. Thế nhưng Thân kiếm vừa gặp được không khí, đã bị ăn mòn nhưng ít ra cũng không đến mức bị ăn mòn sạch sẽ với tốc độ kinh hoàng như linh cung của Á Phi.
“Xem ra bọn họ quyết nhắm vàobộ tộc tinh linh rồi.” Phong Vân híp mắt, trầm giọng nói.
Mộc Hoàng gật gật đầu.
“Vậy các ngươi còn đứng đó làm gì.” Á Phi sắc mặt lúc này vô cùng quỷ dị, cắn răng vận công bảo vệ quang cầu:“Ta sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Càng đi sâu vào trong thì áp lực hắc ám càng tăng lên, ra sức đè ép quang cầu. Mộc Hoàng nghe vậy không chút dông dài, trực tiếp lui ra phía sau, từng bước đứng ở phía sau Phong Vân:“Nàng tới đi.”
Một lời vừa nói ra, tay hắn cũng duỗi ra giúp đỡ Á Phi chống đỡ kết giới của quang cầu.
“Hảo, đến lượt ta.” Phong Vân thu hồi linh lực, tiến lên từng bước thế vào vị trí của Mộc Hoàng.
Lục sắc linh lực tầng tầng dao động, bắt đầu thoát ra khỏi kết giới của quang cầu,ào ào như dòng nước, bao chùm lấy mảnh đất cằn cỗi trước mắt.
Một đòn này rõ ràng là mang theo hơi thở của sinh mệnh lực, đi đến đâu là khiến không gian vô sắc kia nhè nhẹ rung động đến đấy.
Như cảm thấy chưa đủ, linh lực lôi điện của Mộc Hoàng còn theo sát sau đó, hàng loạt những tia chớp toát ra, đuổi giết không xa.
Nếu như một đòn của Phong Vân khiến bọn chúng dao động chống cự thì thời điểm được hợp lực cùng lôi điện lực của Mộc Hoàng đã hoàn toàn phá hủy lực lượng của bọn chúng.
Lục sắc linh lực ở phía trước, như mặt nước ôn nhuận tứ phương.Lôi điện ở phía sau, giống như những tia chớp xuyên qua tầng mây, giúp nước biếc, nhấn chìm cả thiên hạ.
Thế nhưng quang cầu bỗng lóe sắc, linh lực của bộ tộc tinh linh chợtnhư tia phóng xạ lan ra khắp nơi. Không gian vô sắc đang trong thế hạ phong, không hiểu tại sao đột nhiên lại khởi sắc. Hắc sắc không ngừng lớn mạnh, mở rộng.
Trong Quang cầu, sắc mặt Á Phi càng ngày càng trở nên khó coi, linh lực trên người đang không ngừng bị tiêu giảm.
Mà lúc này, tộc trưởng bộ tộc tinh linh vội vàng đứng lên, hai tay tạo thành chữ thập,ngũ sắc linh lực xuyên thấu qua đỉnh đầu đầu lan tỏa khắp cây sinh mệnh.
Hình ảnh cây sinh mệnh vốn đứng sừng sững trên mặt đất lúc này không ngừng rung động, nhữngchiếc lá cây giống như bảo thạch không ngừng héo rũ, lả tả rơi xuống.
Linh lực ngũ sắc không thể chống đỡ được nữa, ảm đạm biến mất. Thay vào đó, từng đạo lực lượng hắc ám bao phủ quanh thân cây càng khiến chho cây sinh mệnh thêm héo tàn. Thảm khốc hơn, sự héo úa này có xu hướng lan ra khắp cả khu rừng Tinh Linh Sâm.
“Chuyện gì thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì……”
Cảm giác được có vấn đề nào đó rất nghiêm trọng xảy ra, cả đám tinh linhkhiếp sợ tụ tập lại một chỗ, ồn ào nghị luận.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mà ở giữa Tinh Linh Sâm, Hỏa Lôi trưởng lão, Đỗ Tư trưởng lão vàĐỗ Vân trưởng lão cùng đám chiến binh Tinh Linh vẫn đang vây quanh cây sinh mệnh, bọn họ vẫn ra sức dâng chính linh lực của mình lên, tưới cho cây sinh mệnh.
Quang hoa lưu chuyển, một bên là hắc ám lực lượng đang không ngừng ăn mòn.Một bên là sự bảo hộ của sinh mệnh lực. Cả hai bên đều không ngừng dao động.
“Thêm sức lực, nhất định phải bảo vệ được cây sinh mệnh.” Hỏa Lôi trưởng lão vẻ mặt đỏ bừng, mắt đầy tia máu, rống lên.
Tộc trưởng của bọn họ đã truyền âm đến cho bọn họ, kể lại hết thảy mọi chuyện.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng và Á Phi đang ở trong vực sâu, đã vì bọn họ mà diệt trừ ác ma ẩn tàng mấy ngàn năm rồi.Bọn họ chỉ cần bảo vệ cây sinh mệnh, chống lại nốt hơi thở cuối cùng của ác ma này, thì thắng lợi nhất định sẽ thuộc về bọn họ.
Top of Form
Bottom of Form“Được.”Bọn họ đều hiểu rằng khoảnh khắc này chính là quyết định, được ăn cả hay ngã về không vì thế cùng nhau hô vang.
Tất cả chiến binh tinh nhuệ nhất của inh linh bộ tộc đều trấn thủ ở tại nơi này, giành giật từng giây.
Ngũ sắc linh lực bao vây lấy rễ cây sinh mệnh thụ, không ngừng đem sinh mệnh lực rót vào.Cứ thế, cứ thế khiến cho cỏ cây vốn không ngừng héo rũ khôi phục lại.
“Tốc chiến tốc thắng, nếu không mau e rằng bọn họ chống đỡ không được.”Tại Vực sâu, Mộc Hoàng đè thấp thanh âm, nói với Phong Vân.
Hắc ám lực ở vực sâu này không phải nhằm vào bọn họ, hắn và Phong Vân đều không cảm thấy lực công kích này quá lớn hay hung mãnh gì.Nhưng hắn hiểu được rằng bọn chúng đang nhằm vào lực lượng của bộ tộc tinh linh, vì thế hiện tại, bộ tộc tinh linh đang gặp nguy hiểm. Hắn cơ hồ có thể nhận thấy rằng bộ tộc tinh linh đang dốc toàn bộ lực lượng, đang cùng tranh đoạt người sống ta chết với hắc ám linh lực.
Mà hắc ám lực lượng ở đâydường như đang cố gắng bay về nơi đó nên giờ khắc này, hắn và Phong Vân phải tiêu diệt được hết lực lượng hắc ám ở nơi đây.
Phong Vân không trả lời lại, nhưng nhìn hành động của nàng là đủ hiểu, động tác càng lúc càng nhanh hơn, linh lực tỏa ra cũng vô cùng mạnh mẽ.
Điện thiểm lôi minh bùng phát như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Cùng khắc đó, trong mắt Mộc Hoàng hiện lên một tia sáng lạnh, giơ cao lôi chi thần phạt trong tay lên, nhắm thẳng vàohắc châu kia.
“Đi.”Quát lạnh một tiếng, linh lực của lôi chi thần phạt trong tay Mộc Hoàng đại trướng, bắn thẳng về phía hắc châu.
Lôi chi thần phạt ở trên bầu trời xẹt qua một đạo lưu quang, thế chiến đấu như chẻ tre phá vỡ vầng sáng màu đen, hung hăng đánh lên hắc châu.
Không có thanh âm, không có hơi thở, không có dao động.
Trong nháy mắt, toàn bộ nơi nay trở nên cực kì tĩnh mịch.
Ngay sau đó, một đạo phá thanh nhỏ chậm rãi vang lên.
Hắc châu kia bị một kích do thần binh lợi khí ở bên người Mộc Hoàng đâm thẳng,không thể chịu nổi lực công kích lớn như vậy, chậm rãi vỡ đôi.
Phong Vân thấy vậy vung tay, lục sắc linh lực quét ngang một trận, đảo qua từng tấc đất, đẩy lui khí đen thoát ra nơi hắc châu bị vỡ kia.
Lưỡng đạo linh lực tương giao giữa Mộc Hoàng cùng Phong Vân khiến hắc châu không thể phục hồi lại được, rơi phịch xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Bộp” Mà ngay tại thời khắc hắc châu vỡ tan, ở một không gian xa xôi khác, một viên hắc châu nho nhỏ đồng dạng cũng đồng thời vỡ vụn.
“Hả? Tinh linh bộ tộc đã thoát khỏi khống chế.”
“ Thoát khỏi khống chế ư, sao có thể?” Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên khắp không gian.
Mà ở tại vực sâu, Mộc Hoàng thu hồi kiếm, bỗng chau mày mày, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Không hiểu tại sao hắn lại có một loại cảm giác kỳ quái……
Hắn cảm nhận được rằng thế lực hắc ám ở nơi đây chỉ là màn dạo đầu của kẻ nào đó….
Linh lực lục sắc dao động như thủy triều dọn dẹp tàn dư lực lượng hắc ám, nhanh chóng làm sạch không khí nơi đây.
“Binh.”Một tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng vang lên, lực lượng phòng vệ của quang cầu đã hao hết nên cũng vỡ tan.
Á Phi cả người mệt mỏi, nửa đứng nửa ngồi, nhưng trên mặt vẫn còn chút huyết sắc, nở nụ cười sáng chói, tuyệt mỹ như một chút tuyệt mỹ ánh sáng mặt trời:“Thành công.”
“Vô nghĩa.” Mộc Hoàng vuốt kiếm, cuồng ngạo không thể tả được.Có hắn xuất thủ, sao có thể không thành công.
“Bớt khoác lác đi, không có Tự nhiên lực của Phong Vân tự nhiên lực, ngươi thìLôi điện của ngươi cũng chẳng giải quyết được cái gì hết.” Á Phi vừa cười vừa châm chọc.
“Tiểu tử ngươi……”
“Thôi nào, qua đó nhìn xem.” Mộc Hoàng đang định xù lông đấu khẩu tiếp thì Phong Vân đột nhiên ngăn lại.
Mộc Hoàng cùng Á Phi nghe vậy quay đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy ở dưới nơi hắc châu vỡ ra xuất hiện một cái khe nho nhỏ, lộ ra một cái hòm ở phía dưới.
Mà cái hòm này cũng đột nhiên mở ra, một đạo phi sắc ánh sáng mạnh mẽ lao ra. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Mộc Hoàng cũng không kịp có phản ứng, đến khi bình tĩnh thì vội vàng che chắn trước mặt Phong Vân.
“Cái gì vậy?” Mộc Hoàng nhất thời kinh hãi, định một kiếm chémtới ánh sáng kia.
“Chờ một chút.” Á Phi vội vàng tóm lấy tay, ngăn Mộc Hoàng lại, ánh sáng này tạo cho hắn cảm giác……
Hào quang lưu chuyển, cứu rỗi chúng sinh.
Trong Phi sắc ánh sáng như có vật gì đó đang tỏa hào quang trước mặt Phong Vân.Phong Vân ngẩng đầu nhìn vật trước mặt, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có. Nàng chỉ cảm thấy tuyệt vời khôn kể, cảm giác giống như như trư bát giới được ăn ngon, toàn thân tam vạn lẻ sáu ngàn lỗ chân lông như giãn ra.
Linh lực kỳ quái trong thân thể như gặp đối thủ truyền kiếp, thoáng rung rung một chút.
“Duyên pháp tự nhiên, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi.” Ngay tại khi nàng vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy thoải mái thì Á Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngay sau đó trầm giọng nói:“Hấp thu đi, đây chính là Thảo Chi Hồn.”
Lời này vừa nói ra, khiến cho cả Phong Vân lẫn Mộc Hoàng đồngloạt sửng sốt.
“Lúc trước, tộc trưởng nói cho ta biết, chính vì Thảo Chi Hồn bị lực lượng hắc ám ăn mòn, cho nên tộc của chúng ta mới xuất hiện vấn đề. Thảo Chi Hồn này đã chịu áp lực mấy ngàn năm, hôm nay mới lại thấy ánh mặt trời, nếu nó đã lựa chọn ngươi, thì ngươicứ hấp thu đi.” Á Phi trên mặt hiện lên chút tiếc nuối.
Nhưng cũng không phải quá tiếc nuối, vì hắn cũng chưa từng nhìn thấy nên cũng không nghĩ là bảo vật này có tồn tại thật. Vả lại Phong Vân đã được chính nó lựa chọn, lại có đại ân đối với bộ tộc tinh linh, vậy thì tiếc nuối để làm gì chứ.
“Tĩnh tâm mà hấp thụ.” Á Phi vừa nói xong, Mộc Hoàng vội vàng nhìn Phong Vân, trầm giọng hô.
Thật không ngờ giữa chừng lại gặp may, tốt quá, tốt quá!
Một khi đã như vậy, thì phải nhanh chóng hấp thụ, ăn luôn miễn cho có người lại luyến tiếc.
Phong Vân chớp chớp mắt nghe lời hai người, bình ổn lại tâm tình trong lòng.
Thảo Chi Hồn trước mặt này mang lại cho nàng một cảm giác ôn nhu vô cùng. Đó là một loại cảm thụ ấm áp nói không nên.
Chậm rãi vươn tay, Thảo Chi Hồn nhẹ nhàng rớt xuống, nằm ngay ngắn ở trong lòng bàn tay Phong Vân.
Ngay sau đó không đợi Phong Vân có động tác khác, hào quang bao quanh Thảo Chi Hồn khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt bao vây lấy Phong Vân, khiến cho bên ngoài chỉ nhìn thấy một mảnh hào quang, không nhìn thấy rõ Phong Vân ở bên trong.
Mộc Hoàng thấy vậy chậm rãi gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn tình cảnh chung quanh.
Lôi chi thần phạt trong tay không ngừng hung hăng hướng bốn phía vung lên.
“Ầm ầm.” Lập tức, cảnh vật nơi đây như bị sụp đổ, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó. Chính là một khe sâu tràn ngập lục sắc tươi mát.
Hắc ám bị trừ khử, ánh nắng mắt trời trên cao vui vẻ chiếu rọi xuống.Toàn bộ khe sâu này một lần nữa toả sáng, bừng bừng sinh cơ.
“Rầm.”Cùng lúc đó, tại khu rừng Tinh Linh Sâm vang lên một tiếng rầm.
Lực lượng hắc ám lưu chuyển quanh thân cây sinh mệnh bỗng biến mất, ngũ sắc quang mang ngập tràn, bao quanh cây sinh mệnh. Những loài hoa cỏ héo rũ được tắm ánh nắng mặt trời, lại một lần nữa toả sáng, đâm chồi nảy lộc.
Những thảm cỏ xanh rờn rập rìu quanh muôn loài hoa, bầu trời trong xanh, sạch sẽ tinh khôi vô cùng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khu rừng Tinh Linh Sâm tràn ngập một mảnh vui sướng.
“Thành công, thành công……” Đỗ Tư trưởng lão lảo đảo, ngã sấp xuống trước mặt cây sinh mệnh, nhưng trên mặt lại không giấu được sự hưng phấn.
“Tiêu trừ, đánh bại bọn chúng……” Hỏa Lôi trưởng lão trong lúc nhất thời cơ hồ giống như tiểu hài tử, khoa chân múa tay, nhảy dựng lên, mừng rỡ nhìn khung cảnh xung quanh.
“Chúng ta từ nay về sau được giải thoát rồi.”Đứng đầu những chiến binh tinh linh- Đỗ Vân lau lau mồ hôi trên mặt, biểu tình tràn đầy hy vọng.
“Ha ha, đả bại, đả bại……”
Gió ào ào thôi, cả đám tinh linh đều vui mừng, hoan hô ầm ĩ. Giữa lúc bọn họ vui vẻ hoan hô, một đạo vầng sáng ngũ sắc chậm rãi từ trong cốc bay lên. Xuyên qua vầng sáng, có thể thấy được hình ảnh Tinh Linh tộc trưởng đang mỉm cười nhìn các tộc nhân của nàng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này đã trở nên già nua, đó là kết quả của việc linh lực bị hao đi, nàng không còn giữ được dung nhan trước kia nữa.
“Tộc trưởng……”Cảđám tinh linh đều nghẹn ngào nhìn tộc trưởng đã mất tích mấy ngàn năm mới xuất hiện của bọn họ.
Tộc trưởng của bọn họ đã phải trả giá quá nhiều vị bọn họ …
“Bọn nhỏ, quang minh này thuộc về chúng ta.” Tinh Linh tộc trưởng nhìn thấy các tinh linh chạy về phía nàng, nở nụ cười.
“Đúng vậy, từ nay về sau sau, quang minh này thuộc về chúng ta.” Đỗ Tư trưởng lão cùng Hỏa Lôi trưởng lãoliếc nhau nhau, đồng thanh hô lớn ra tiếng.
Hắc ám đã bị đẩy lùi, quang minh giờ đây đã ở ngay trước mặtbọn họ rồi.
Tinh Linh tộc trưởng nghe vậy,nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chậm rãi xoay người nhìn khe sâu phía dưới, mỉm cười nói:“Cảm tạ ân nhân của chúng ta đi.“
Khi nàng vừa nói xong những lời này, Mộc Hoàng cùng Á Phi mang theo một vầng sáng- Phong Vân từ khe sâu phía dưới phi thân vọt lên.
“Anh hùng……”Đám chiến binh Tinh Linh vừa thấy Mộc Hoàng đi ra, không nói hai lời, vẻ mặt kích động cùng cảm kích bèn đi đến chỗ Mộc Hoàng.
Cả đám vôi vàng cúi đầu, rối rít cảm tạ.
Mộc Hoàng nhất thời bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho hoảng sợ, vội vàng đẩy Á Phi lên, chắn ở phía trước.
Đỗ Tư trưởng lão cùng Hỏa Lôi trưởng lão vừa mỉm cười, vừa đưa mắt nhìn quầng sáng bên cạnh Mộc Hoàng, sửng sốt.
Thảo Chi Hồn, trên người Phong Vân là Thảo Chi Hồn? Nàng đang hấp thu trấn tộc chi bảo của bọn họ.
“ Thay vì lúc nào cũng phải canh giữ rồi đề phòng kẻ gian cướp đi, không bằng đưa cho người nên đưa.” Tinh Linh tộc trưởng hiểu ý, bèn truyền âm đến.
Đỗ Tư cùng Hỏa Lôi đưa mắt nhìn nhau, lại thấy vẻ mặt mỉm cười của tộc trưởng.Hai người nửa ngày sau cũng chậm rãi nở nụ cười.
“Đi, ăn mừng, đi……”
“Ha ha, rốt cục cũng được giải thoát rồi……”
Những âm thanh sung sướng của đám chiến binh Tinh Linh trong khu rừng Tinh Linh Sâm vang lên, lọt vào tai đám tinh linh bình thường. Bọn họ nghe thấy liền vọt tớihò reo cùng.
Gió thổi lướt trên mặt cỏ, đúng là không có gì tốt bằng cảm giác bình yên~
—–
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong cốc, Mộc Hoàng cau mày nhìnvầng sáng vẫn bao lấy Phong Vân:“Thứ này hấp thu trong bao lâu?”
Tại sao mà nửa tháng trôi qua rồi mà vẫn ở cái dạng này, một chút cũng chẳng thấy biến hóa.
Á Phi tà tà tựa vào một cây cổ thụ, nghe vậy thản nhiên nói:“Trấn tộc chi bảo trên vạn năm của bộ tộc Tinh linh, ngươi cho rằng khi nào mới hấp thụ xong?”
Một câu hỏi lại, làm cho Mộc Hoàng không biết chống đỡ thế nào.
Linh lực thiên địa trên vạn năm có mất đến mười mấy, hai mấy năm thì cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng thời gian của hắn không còn nhiều lắm, hắn không có thời gian để chờ đợi.
Mộc Nhất đãtriển khai toàn diện bao vây để tiêu trừ địch nhân, hắn phải đi, nếu không……
“Ngươi đi về trước đi, nơi này còn có ta và bọn họ.” Hoàng kim sư tử nằm dài trên một ngọn cây, đột nhiên nói với Mộc Hoàng.
Nó biết rằng Mộc Nhất đã sớm truyền tin tức đến đây, nơi kia giờ đang rất cần Mộc Hoàng.Mà Phong Vân lúc này tuyệt đối không thể rời khỏi khu rừng Tinh Linh Sâm.
Mộc Hoàng nghe vậy, nhíu nhíu mày.
“Dù sao Phong Vân cũng không có gì nguy hiểm.” Hoàng kim sư tử bĩu môi, nói.
Việc Phong Vân hấpthụ Thảo Chi Hồn này là việc nước chảy thành sông, không có gì nguy hiểm hết.
Hì cám ơn nàng nhiều nhé!, đợi lâu một tí cũng được miễn là nàng không drop là được rùi.
Hí hí, hoàn TYNP là ta sẽ đẩy nhanh tốc độ của bộ này hơn 😀 Mà không liên qan nhưng cho ta hỏi là nàng có trans đc fic YunJae không ;;) Giúp ta làm cái bộ fanfic ở nhà ta với :((
hix mặc dù ta là cass nhưng cái này thì ta đành chịu, mù tịt lun!
ừ, nàng mà biết ai có thể làm đc thì giới thiệu cho ta nhé. ta không muốn phải drop bất kỳ bộ truyện nào ở nhà cả T-T
Cám ơn nàng :X
Quá đáng, nàng làm ta tưởng chuyện bị drop r. Mau có chương mới nha nàng. Ta hóng ah
cám ơn nàng nhiều truyện các nàng edit hay quá làm ta đọc ko ngừng nghỉ , các nàng cố gắng lên nha , ta đợi được , lần nữa cám ơn sự cố gắng ko quản mệt mỏi để edit bộ truyện, ta chờ
Hầy ta thực không có tính kiên nhẫn mà. Nàng ơi bộ này nàng có thiếu chân edit không cho ta xin một chân hén. Ta thực tâm không muốn chờ đợi mà
Bộ này thiếu editor trầm trọng ý nàng ạ T_T Nàng có lòng giúp sức thì còn gì bằng :)) Nàng để lại mail cho ta hoặc gửi mail về lacthuylinh@gmail.com để ta phân công chương nhé ^^
Cám ơn nàng ^^
maibuta123@gmail.com
nàng có thể gửi ngay cho ta ta sẽ cố gắng edit chăm chỉ
hay quá
thật lòng cám ơn nhiều lắm ^^
ta vẫn còn lo quá, ở nơi nào đó trước giờ vẫn giám thị Tinh Linh ấy, bọn họ cỏ vẻ nguy hiểm ~~~
không biết Hoàng ca đi lần này chừng nào mới gặp Vân tỷ đây