Edit : kunb0s2toma
————
Chương 210 -214 : Bắt đầu lên cấp ( 3, 4, 5, 6, 7 )
Thời điểm hắn khôi phục lại linh lực ,linh lực dao động sẽ khá lớn, hiện tại lại dao động vô cùng mạnh mẽ,thế nên đối phương có thể sẽ tìm được ra hắn .Ngay lập tức, hắn cùng Phong Vân không ai mở miệng nói gì nữa , tay hắn giơ lên vỗ nhẹ tảng đá ở trước mặt để khởi động trận thế đang quay chung quanh bọn họ .
Thân ảnh hai người một thú đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện ở vách núi này, từ xa nhìn lại, cũng chỉ thấy vô số những tảng đá lớn nhỏ , vách núi màu trắng , cùng các loại ma thú sinh sống ở đó.
Trận thế mà Mộc Hoàng đang bày ra chính là đại trận vừa ẩn tàng vừa phòng hộ .
Hai tay ở trước ngực chắp lại, Mộc Hoàng chậm rãi nhắm mắt :“Đừng quấy rầy ta.”
“Ta biết, có ngươi ở đây là tốt rồi.” Phong Vân gật đầu, nàng hiểu ý hắn.
Không trả lời lại Phong Vân, Mộc Hoàng bắt đầu tập trung điều tức cơ thể, trên người bắt đầu loáng thoáng xuất hiện sự thay đổi, màu tóc bắt đầu biến hóa rất nhanh ,toàn bộ cơ thể cuối cùng cũng chìm vào trong giai đoạn lên cấp .
Gió núi đưa đẩy , xung quanh vang lên âm thanh cỏ cây lay động.
Phong Vân ngồi ở trong trận thế ,ngửa mặt nhìn trời.Nơi đó xuất hiện những thân ảnh giống như những đám mây xám đang bay trên bầu trời , những thân ảnh đó đang nhanh chóng lao tới nơi này.
Nhìn qua thì chỉ tưởng đó là những áng mây bình thường, thế nhưng lại tỏa ra sát khí đằng đằng .
Khoảng cách nhìn qua thì thấy còn khá xa, nhưng với tốc độ kia thì chỉ chưa đầy một phút sau , toàn bộ hình dáng của bọn họ đã ở trong tầm mắt của Phong Vân . Tổng cộng là mười bảy người , màu sắc linh lực của mỗi người đều khác nhau, ảo ảnh ma thú của bọn họ cũng mỗi người mỗi vẻ.
Nhưng về cơ bản thì cấp bậc của bọn họ là giống nhau.
Phải, mười bảy người đều là linh hoàng thất cấp , linh hoàng thất cấp đó.
Phong Vân khóe miệng cứng ngắc, mãi mới chuyển động được một chút.Thành Phượng Hoàng có hai tên linh hoàng nhị cấp mà đã có thể xưng bá nhiều năm với thiên hạ.Thế mà ở đây, ở ngay đây có đến mười bảy tên linh hoàng thất cấp, mụ mụ nó chứ , linh hoàng đóng tiền là có thể được đấy à ?
Đỉnh núi Phong Lạc nhỏ bé này giờ đây có vinh hạnh được đón tiếp mười bảy vị linh hoàng thất cấp .
Những người mới đến này nhanh chóng vây thành vòng, dừng chung quanh vách núi màu trắng .Đứng đầu nhóm người là một nam nhân trung niên đang mặc trường bào hoàng sắc.Hắn ta liếc mắt lướt nhanh nhìn toàn cảnh vách núi ,lông mày nhíu chặt, cất giọng nói trầm ổn:“Vừa rồi Thượng Quân rõ ràng cảm nhận được nơi này có xuất hiện một nguồn linh lực đang dao động, tại sao giờ lại không thấy có ai ?”
Mười sáu tên linh hoàng khác cũng nhíu mày suy nghĩ.Bằng vào năng lực của bọn họ , thì không thể cảm nhận được linh lực dao động ở một địa phương xa như thế này ,nhưng Thượng Quân của bọn họ thì lại cảm nhận được , thế nên hắn ta đã lập tức dùng truyền âm hư không truyền âm điều mười bảy người bọn họ tới để xem xét tình hình đối phương.
Nhưng không hiểu tại sao, bọn họ giờ đây một tia linh lực cũng đều không nhận ra được.
“Chẳng lẽ ‘’vị kia’’ đã chạy khỏi nơi này ?”Nam nhân trung niên tên Thiên Âm Nhu khẽ trầm giọng nói.
“Không có khả năng đấy.” Người đứng đầu nhóm khẽ lắc đầu:“Thượng Quân truyền tin cái là chúng ta đến đây ngay, mà ‘’ vị kia ‘’ đang ở trong thời điểm linh lực suy yếu nên không có khả năng đi xa khỏi nơi này đâu ”
Mười sáu người đứng chung quanh nghe vậy thì đồng loạt rơi vào trong trầm mặc .
‘’Vị kia ‘’ là ai, bọn họ không nói hẳn ra nhưng ai cũng hiểu.
Hiện tại là thời điểm ‘’vị kia’’ suy yếu nhất nên bọn họ mới dám phô ra sự uy phong.Nếu chờ ‘’vị kia’’ sau khi lên cấp hồi phục toàn diện công phu thì bọn họ cho dù có một trăm lá gan cũng không dám manh động như thế này .
“Thời gian không nhiều lắm .” Một nam nhân tầm ngũ tuần chợt lên tiếng, ánh mắt nhanh chóng thăm dò xung quanh .
“Tất cả tỏa ra xung quanh tìm kiến cho ta , nhất định phải tìm được trước khi ‘’vị kia’’ khôi phục lại.”Nam nhân trung niên đứng đầu nhíu mày,lớn tiếng quát lên.
Không có tiếng trả lời lại, nhưng mười sáu tên linh hoàng còn lại đều nhanh chóng phi thân đi tìm kiếm.
Những cỗ linh lực cường đại uy áp khiến toàn bộ mảnh rừng rậm ma thú này dầy đặc sát khí, mọi thứ như bị lật hết các góc cạnh lên để tìm tòi sự tồn tại của Mộc Hoàng .
Phong Vân ngồi ở trong trận thế , ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tên thủ lĩnh linh hoàng đang đứng trước mắt.
Dù ngoài mặt nàng không tỏ ra thái độ gì nhưng trong lòng lại có điểm lo lắng, khoảng cách gần như vậy …..
Ngồi bên cạnh Phong Vân, linh lực dao động trên người Mộc Hoàng tỏa ra càng lúc càng lớn, cả người được bao phủ bởi linh lực lôi điện màu lam , thân thể bắt đầu loáng thoáng thấy không rõ lắm .
Phong Vân biết, Mộc Hoàng đã gần khôi phục cũng như tiến đến thời điểm lên cấp .
Thời điểm này , không thể bị bất cứ thứ gì quấy rầy .Hiểu được điều đó, nàng càng cố gắng nín thở ngưng thần, không dám tiết lộ một tia hơi thở nào.
Cơn càn quét tìm kiếm vẫn diễn ra, trong thời gian gần một nén hương , mười sáu tên linh hoàng thất cấp đã đem toàn bộ rừng rậm ma thú lật tìm được một lần.
Không thấy một ai cả, căn bản không hề thấy có dù là nửa điểm hơi thở của Mộc Hoàng .
“Không có.”
“Không có ai.”
“Không phát hiện ra gì hết ”
Thanh âm báo cáo liên tiếp vang lên, nam nhân thủ linh sắc mặt càng ngày càng xanh.
Nếu bọn họ không tìm được ‘’vị kia’’ sớm thì nguy hiểm sẽ càng lớn.
“Hừ, các ngươi nhìn lại chỗ núi đá này đi, linh lực dao động có gì đó không đúng.” Vào lúc này, nam nhân tên Âm Nhu kia đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ chỉ về nơi ẩn náu của Phong Vân cùng Mộc Hoàng .
“Không đúng như thế nào ?”Nam nhân thủ lĩnh lập tức trầm giọng nói.
Nam nhân tên Âm Nhu này thực lực không phải mạnh nhất , nhưng năng lực bày trận thì không nhỏ, chẳng lẽ……
“Có dấu vết hình ngôi sao, những tảng đá lại đặt dầy đặc như thế này , a, đúng rồi, đây là là đại trận phòng hộ , ở trong này, chắc chắn là ở trong này.”
Thiên Âm Nhu tinh tế phân tích, vô cùng khẳng định nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn chỉ vừa mới nói ‘’chắc chắn ..’’, linh lực màu đỏ trong tay nam nhân thủ lĩnh đã lóe lên , một thanh trường thương xuất hiện ở trên tay hắn.
Quay đầu thương lại , linh lực của nam nhân thủ lĩnh hội tụ ở đầu ngọn thương , hướng tới chỗ Mộc Hoàng , Phong Vân quét ngang một vòng.
Phong Vân thấy vậy mạnh mẽ đứng lên.
Nàng dù sao cũng chỉ là linh hoàng nhất cấp , đối phương là thất cấp, năng lực cũng có khoảng cách, cho dù nàng đã tận lực đề phòng nhưng vẫn chậm một chút, không thể ngăn cản một thương quét ngang kia.
“Phanh.” Một âm thanh dị thường thanh thúy vang lên.
Trường thương được linh lực màu đỏ của nam nhân trung niên kia bị bắn ngược trở về.
Mà thế trận phòng hộ của Mộc Hoàng không bị phá hủy.
Tuy nhiên Phong Vân vẫn có thể phát hiện ra ,linh lực màu lam trên người Mộc Hoàng đọng lại trong nháy mắt, Mộc Hoàng vẫn bị ảnh hưởng bởi một thương vừa rồi .
“Ở trong này, ở trong này.” Một thương vừa tung ra , vị trí của Mộc Hoàng lập tức bị lộ tẩy, nam nhân thủ lĩnh nhất thời hét lớn một tiếng.
Mười sáu tên linh hoàng bên người hắn cũng đã phát hiện ra .
Lập tức, mười bảy ngươi quây thành hình tròn, bao vây quanh vách núi nhỏ mà Phong Vân, Mộc Hoàng đang ẩn náu.
Mười bảy linh lực cùng ẩn hiện ở vách núi màu trắng.Đủ loại màu sắc luân chuyển, cơ hồ so với kia cầu vồng sau cơn mưa còn đẹp đẽ hơn nhiều.
Nhưng ẩn đằng sau vẻ đẹp đẽ ấy, lại là nguy hiểm giống như bão táp trên biển.
Mười bảy linh lực cùng hội tụ , xuất động khiến vách núi màu trắng không chịu nổi được áp lực khổng lồ như thế, bắt đầu vô thanh vô tức tan rã.
Cây cối, những tảng đá to nhỏ chung quanh bị cỗ áp lực vô hình kia chèn ép,biến thành phấn bụi.
Hết thảy đều bị phá hủy một cách nhanh chóng.
Phong Vân đứng ở trong trận thế chứng kiến hết cả màn tàn phá trước mắt, lông mày nàng nhăn lại .
Mười bảy tên linh hoàng thất cấp dốc toàn lực đánh một đòn, trận thế nho nhỏ này trụ lại kiểu gì đây?
Nếu không chịu nổi, thì Mộc Hoàng……
Phong Vân quay đầu nhìn thoáng qua , thân hình mơ hồ , mặt vẫn nhắm chặt lại của Mộc Hoàng.
Người này lúc đầu nàng cảm thấy vô cùng chán ghét , thậm chí là có lúc muốn giết chết .Thế nhưng thời gian qua đi cùng nhau , cùng chia ngọt xẻ bùi, nên cảm giác chán ghét không biết tự khi nào đã tan thành mây khói .
Nàng nhớ rõ những lời hắn nói khi nàng ở trong thời điểm sắp tẩu hỏa nhập ma ,nàng nhớ rõ tiếng kêu gấp gáp của hắn.
Nàng cũng nhớ rõ thời điểm khi nàng trong tâm trạng trống rỗng đứng ở trước đám phế tích của gia tộc, hắn đã cường ngạnh mà ấm áp ôm lấy nàng.
Ta sẽ giúp ngươi, một lời nói đáng giá ngàn vàng.
Phong Vân con ngươi hiện lên một tia ấm áp, đôi môi cũng khẽ mỉm cười, ngươi nếu toàn tâm giúp ta, ta cũng sẽ oàn lực giúp ngươi.
Giờ không còn kịp nữa, cái mạng này đem ra đánh bạc đi.
“Tiểu hoàng kim, ngươi bảo vệ hắn.” Nụ cười vẫn chưa tắt, Phong Vân từ trong không gian châm tai lấy ra bộ quần áo của Mộc Hoàng mặc lên trên người mình, đồng thời hướng hoàng kim sư tử nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoàng kim sư tử mạnh mẽ mở to mắt.
“Bảo vệ hắn cho tốt, về sau ngươi cần hỗ trợ, ta nhất định sẽ cố hết sức.”
Phong Vân đưa mắt nhìn Mộc Hoàng , gầm nhẹ một tiếng :“Nhanh lên cho ta , ta có thể sẽ không chống đỡ được lâu đâu .”
Dứt lời Phong Vân cũng không nhìn lại phía sau nữa , nàng hùng dũng bước ra khỏi trận thế của Mộc Hoàng .
Một thân quần áo Mộc Hoàng thích mặc nhất, một mái tóc giống như Mộc Hoàng, một thân tràn ngập hơi thở của Mộc Hoàng.
Phong Vân cúi mặt, phá trận mà ra.
Vừa ra khỏi trận thế, thân hình nàng nhanh như tia chớp, lập tức vận khởi linh lực toàn thân , nhoáng cái lao khỏi nơi phong ba bão táp này.
Nói cũng không nói một tiếng, nàng chỉ thi triển công phu chạy trốn , nhanh đến nỗi mười bảy tên linh hoàng thất cấp kia sững sờ.
“Đuổi theo.” Ngay sau khi thấy có người tràn ngập hơi thở của Mộc Hoàng từ trong trận thế lao ra, lại bỏ chạy khỏi nơi này, lập tức có một tên linh hoàng hô to một tiếng, vài tên linh hoàng khác thấy thế liền quay người đuổi theo .
Phong Vân khai triển hết mã lực , chạy như điên.
Có thể đem những tên linh hoàng chết tiệt này rời khỏi nơi đó càng xa thì Mộc Hoàng càng có thêm thời gian để khôi phục.Ôm theo ý niệm như vậy trong đầu, Phong Vân cơ hồ là đem toàn bộ linh lực mình khai triển ra, bay thi cùng với gió,nhoáng cái đã xa cả ngàn dặm.
Nhưng mà đâu chỉ một mình Phong Vân nhanh ? Những người đuổi theo phía sau còn nhanh hơn.
Tốc độ của linh hoàng thất cấp , cho dù cước bộ không phải là mạnh nhất ,nhưng so với linh hoàng nhất cấp thì không cần phải bàn cãi rồi.
Chỉ trong chốc lát, Phong Vân đã bị đám linh hoàng phía sau đuổi theo.
Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất .. Bảy người, không phải toàn bộ đều đuổi theo ….
Chỉ có bảy tên linh hoàng đuổi theo thôi ư ? Phong Vân nhướng mày.
Ngay tại khi nàng vẫn còn đang nhướng mày , thì một tên linh hoàng thuộc hệ Phong đã đuổi gần kịp, hắn ta rống lên một tiếng:“Dừng lại cho ta .”
Dứt lời, một ảo ảnh hình rồng liền xuất hiện ở sau lưng hắn.
Hai móng vuốt sắc nhọn , một con rồng với cái đầu vô cùng dữ tợn.
Thần khí màu xám trên móng vuốt rồng được linh lực ngưng tụ phóng về phía Phong Vân .Đối mặt ‘’vị kia’’ , cho dù có yếu hơn cũng muốn phô ra hết toàn lực.
Gió thổi ào ạt, thần khí lao đi như tia lửa điện.
Phía sau Phong Vân, ảo ảnh cùng thần khí rẽ gió lao về phía Phong Vân, cương mãnh không gì sánh kịp.
Phong Vân khóe miệng có rút, lập tức quay người lại một chút, hai tay giơ lên cao.Lập tức, một tấm gương mang linh lực lục sắc xuất hiện ở trước mặtPhong Vân , chống lại long uy đang gào thét lao đến kia .
“Ầm ầm ” Ngay sau khi Long uy gào thét phi tới, đánh thẳng lên tấm gương ở trước mặt Phong Vân , Một tiếng ầm ầm vang lên, tấm gương lục sắc của Phong Vân trong khoảnh khắc bị vỡ vụn.
Một người không có gì che chắn phía trước như Phong Vân lúc này đành chịu cảnh bị hất bay ra xa.
Linh hoàng thất cấp dồn toàn lực đánh một kích , Phong Vân sao có thể là đối thủ được.
“Không phải vị kia.” Linh hoàng vừa thấy Phong Vân, lập tức hét lớn một tiếng.
Không phải vị kia, người này căn bản không phải.
Vừa nghe thấy lời ấy, sáu người đằng sau đang điên cuồng đuổi theo liền quay đầu lại, không hề có ý định đuổi theo Phong Vân.
Mục tiêu của bọn họ là vị đại nhân kia , chứ không phải cá nhỏ tôm tép này.
Phong Vân đưa tay lau khóe miệng đang chảy ra vết máu, không thể để bọn họ trở về được , tiểu hoàng kim không biết có đủ sức đối phó với mười tên linh hoàng không nữa.
Nàng lúc này,nhất định phải cầm chân bảy người này lại. Nhất định phải kéo dài thời gian để Mộc Hoàng khôi phục hoàn toàn mới được.
“Quay lại đây cho ta.” Phong Vân cúi đầu hét lên, ngay sau đó hạ lòng bàn tay xuống dưới ,hấp thụ lấy cây cỏ phía dưới mặt đất.
“Các bằng hữu, giúp ta.” Như để đáp lại lời kêu gọi của Phong Vân ,cỏ cây ở mảnh rừng rậm bắt đầu phát ra thanh âm , toàn bộ vươn lên cao.
Ngay sau đó, lực lượng lục sắc vô hình bao phủ cỏ cây phóng lên cao, hướng tới bảy tên linh hoàng thất cấp , quấn quanh bọn họ.
“Hệ Mộc nho nhỏ , cự nhiên dám làm càn.” Bảy tên linh hoàng vừa thấy, nhất thời khinh thường cùng giận dữ, quay đầu lại phóng tới chỗ Phong Vân .
A a a hap dan qua
rot cuc MH coa than phan gi day?
Tks cac nang
1 câu “vị kia” 2 câu cũng “vị kia”. tác giả quả nhiên biết cách khơi dậy tò mò cùng ức chế nha! 😀
Hoàng ca ơi mau chóng thăng cấp nếu không Vân tỷ nguy mất
Trong họan nạn mới biết ai thực sự là bạn bè nha 😀